Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ở bên khác, thiếu nữ đang dắt tay Hứa Thái Bình không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Hứa Thái Bình nhìn thanh niên trước mặt mình rồi lại nhìn sang hồng y thiếu nữ bên cạnh, sau đó dời mắt về phía nhị thúc và nhị thẩm còn đang giành giật với tên quản gia Bạch gia, vẻ dao động cuối cùng trong mắt cũng tan biến.
“Ta bằng lòng”.
Hứa Thái Bình gật đầu với hắn ta, ánh mắt đầy kiên định.
Nghe vậy, thanh niên bật cười sảng khoái, sau đó phất tay áo lên, dùng gió phóng ra từ trong tay áo cuốn lấy Hứa Thái Bình và hồng y thiếu nữ rồi bay lên lưng con hạc tiên trên trời.
“Thái Bình, ta tên là Độc Cô Thanh Tiêu, Nhị đệ tử của Đệ Thất Phong Thanh Huyền Môn”.
“Ta tên là Triệu Linh Lung, Lục đệ tử Đệ Thất Phong Thanh Huyền Môn, sau này sẽ là tiểu sư tỷ của đệ”.
“Thái Bình bái kiến sư huynh, bái kiến sư tỷ”.
Trong tiếng cười nói, đám người dân trong thôn chỉ nhìn thấy con hạc tiên kia từ từ biến mất trong biển mây, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Còn nhị thúc và nhị thẩm của Hứa Thái Bình, cuối cùng hai người vẫn không đánh lại tên quản gia Bạch gia và người hầu, nhất thời rơi vào tình cảnh mất cả người lẫn của, chỉ có thể ngồi dưới tán cây du già ở cổng thôn chỉ lên trời mắng xối xả.
...
Núi Vân Lư.
Chỉ sau một ngày, Hứa Thái Bình đã ngồi trên lưng hạc tiên đi tới núi tiên Vân Lư trong truyền thuyết kia.
Thật ra, nói một cách chính xác hơn, núi Vân Lư trong miệng người đời chỉ là lối vào Thanh Huyền Môn.
Cũng giống như những tảng băng ở vùng biển cực lạnh, phần nổi lên trên mặt biển thường chỉ là một góc của tảng băng chìm thôi.
“Núi Vân Lư trong miệng người đời chỉ là bình chướng của Vân Lư Thất Phong thôi, Vân Lư Thất Phong chân chính được bao phủ bởi kết giới mây mù, chỉ khi nào có linh cầm dẫn đường mới có thể ra vào”.Khi chuẩn bị xuyên qua biển mây trên đỉnh núi, Linh Lung ngồi trên lưng hạc tiên hào hứng giới thiệu cho Hứa Thái Bình.
“Thế núi Vân Lư chân chính... to cỡ nào?”
Sau khi nghe Linh Lung sư tỷ giới thiệu, Hứa Thái Bình cũng thấy hơi tò mò về núi Vân Lư này.
“Dãy núi Vân Lư trải dài vạn dặm, bảy ngọn núi chính cao hơn vạn trượng, diện tích thì có lẽ không nhỏ hơn nước Đại Lương. Có điều do cả dãy núi Vân Lư tập trung thành một khu vực, cho nên ở trong mắt người đời, nó chỉ là một ngọn núi nhỏ thôi”.
Người trả lời câu hỏi này của Hứa Thái Bình là Thanh Tiêu đang yên lặng ngồi ở bên cạnh.
“Không nhỏ hơn nước Đại Lương?”
Hứa Thái Bình lại bị sốc lần nữa khi nghe thấy thông tin này.
“Đúng vậy, trong giới tu hành còn có rất nhiều động thiên bí cảnh khác tương tự núi Vân Lư, Thanh Huyền Môn trên núi Vân Lư chúng ta chỉ có thể được coi là một tông môn tu hành bậc ba thôi”.
Linh Lung gật đầu cười.
“Thế còn trên bậc ba...”
“Ầm!”
Khi Hứa Thái Bình đang định hỏi thêm về những điều liên quan đến giới tu hành, một luồng gió mạnh đột nhiên phả vào mặt, con hạc tiên chở họ cũng phát ra tiếng kêu chói tai.
“Tiểu sư đệ, đây là trận gió mạnh do kết giới của đại trận hộ sơn tạo ra, nắm chặt tay sư tỷ nhé, không thì sẽ rơi xuống đấy”.
Linh Lung nắm lấy tay Hứa Thái Bình hét lên.
“Vâng!”
Hứa Thái Bình gật đầu, sau đó nắm chặt lấy bàn tay mềm mại như không xương kia.
“Vù vù...”
Chỉ trong chốc lát, trận gió mạnh thổi loạn xạ trước mặt Hứa Thái Bình đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bầu trời trong xanh và dãy núi trập trùng liên miên kia. Những ngọn núi cao chót vót kia trông như những ngọn núi lơ lửng ẩn mình giữa biển mây.
“Đây mới là núi tiên Vân Lư chân chính”.
Triệu Linh Lung tự hào đứng dậy nhìn về nơi xa.
“Thanh Tiêu huynh, Linh Lung sư muội”.
Vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào dịu dàng vang lên từ bên cạnh mấy người họ.
Hứa Thái Bình quay đầu nhìn qua thì thấy một tia sáng xanh lam bay ra từ trong mây.
Nhìn kĩ lại sẽ thấy là một nữ tử có tướng mạo ngọt ngào dẫn theo một cô bé đứng trên một cái hồ lô ngọc bay tới.
“Tử Yên sư tỷ? Tỷ xuống núi làm gì thế?”
Triệu Linh Lung cười vẫy tay với Tử Yên.Sau khi hai người xuống núi không lâu, bia linh cốt lại có cảm ứng, lần này Đệ Lục Phong ta cũng có đệ tử được bia linh cốt chọn”.
Tử Yên mỉm cười nhìn cô bé sau lưng mình.
Cô bé mặc váy trắng, làn da trắng nõn như ngọc, nhìn từ xa trông như một con búp bê hoàn mỹ không tì vết, rất xinh đẹp.
“Đúng là một cô bé xinh đẹp”.
Triệu Linh Lung thật lòng khen một câu.
“Chúc mừng, chúc mừng, Đệ Lục Phong lại có được một hạt giống tốt, chắc là Đệ Lục Phong sẽ giành được quán quân trong cuộc thi đấu thất phong lần sau rồi”.
Thanh Tiêu chắp tay cười nói với Tử Yên.
Tử Yên nghe vậy bèn che miệng cười, vẻ quyến rũ thoáng hiện lên trên mặt.
“Bất Ngữ, mau bái kiến Thanh Tiêu sư huynh và Linh Lung sư tỷ đi nào”.
Tử Yên vỗ vai cô bé sau lưng mình.
“Bất Ngữ bái kiến Thanh Tiêu sư huynh, Linh Lung sư tỷ”.
Cô bé vụng về thi lễ với Thanh Tiêu và Linh Lung.
“Không cần phải khách sáo”.
Thanh Tiêu cười bảo
Linh Lung nhìn sang Hứa Thái Bình, vỗ đầu nhỏ của hắn bảo.
“Thái Bình, mau bái kiến Tử Yên sư tỷ và tiểu sư muội tương lai của Đệ Lục Phong đi. Trong bảy phong thì Lục Phong là hào phóng nhất, đệ nhớ cố gắng nịnh bợ tỷ ấy nhé”.
“Thái Bình bái kiến Tử Yên sư tỷ, bái kiến Bất Ngữ sư muội”.
Mặc dù Hứa Thái Bình hơi mờ mịt nhưng vẫn cung kính thi lễ với Tử Yên.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo, khi nào đệ trở thành đệ tử chính thức của Thất Phong, sư tỷ ta đây sẽ tặng cho đệ một viên đan Bồi Nguyên”.
Tử Yên cười nói.
“Còn không mau cảm ơn Tử Yên sư tỷ đi!
Thấy Thái Bình còn đang ngây người, Triệu Linh Lung ở bên cạnh vội vàng ấn đầu hắn xuống, bảo hắn cảm ơn Tử Yên.
“Cảm, cảm ơn Tử Yên sư tỷ”.
Hứa Thái Bình vẫn mờ mịt nói một tiếng cảm ơn.
“Thanh Tiêu sư huynh, lát nữa các huynh sẽ đi tới điện Long Môn đúng không?”
Tử Yên đổi chủ đề.
“Đúng vậy, ta phải đưa Thái Bình tới điện Long Môn kiểm tra linh cốt trước khi về Thất Phong”.
Thanh Tiêu gật đầu.
“Thế thì ta đi cùng Thanh Tiêu sư huynh nhé”.
Tử Yên điều khiển phi kiếm bay tới bên cạnh hạc tiên của nhóm Thanh Tiêu.
“Vậy đi cùng đi”.
Thanh Tiêu gật đầu.
“Chậc chậc chậc, Tử Yên sư tỷ, hay là tỷ ngồi hạc tiên với sư huynh đi, để ta đưa Bất Ngữ ngự kiếm phi hành nhé?”
Triệu Linh Lung cười xấu xa.
“Triệu Linh Lung, muội muốn ăn đòn phải không?”
Tử Yên đỏ mặt, nũng nịu đáp lời.
“Muội mà nói lung tung nữa, coi chừng ta đạp muội xuống dưới”.
Thanh Tiêu lườm Triệu Linh Lung đang cười xấu xa ở bên cạnh.
“Không dám, không dám...”
Triệu Linh Lung ôm bả vai Hứa Thái Bình liên tục xin tha.Lúc này mặt Hứa Thái Bình cũng hơi nóng bừng, đây là lần đầu tiên hắn được một nữ tử xa lạ ôm.
Có điều so với sự xấu hổ này, thứ làm hắn để ý hơn là câu nói trước đó của Thanh Tiêu, “tới điện Long Môn kiểm tra linh cốt trước”.
“Thanh Tiêu sư huynh, tại sao phải kiểm tra linh cốt thế ạ?”
Hứa Thái Bình không thể không hỏi.
“Tuy đệ là đệ tử được bia linh cốt chọn, không cần kiểm tra cũng có thể trở thành đệ tử của Thất Phong, nhưng vẫn cần phải kiểm tra chủng loại và cấp bậc của linh cốt, điều này có lợi cho việc tu
hành sau này của đệ”.
Thanh Tiêu giới thiệu cho Hứa Thái Bình.
“Tiểu Thái Bình, chắc đệ chưa biết đâu ha, ở giới tu hành, mặc dù có linh cốt thì có thể tu hành, nhưng linh cốt cũng được chia thành nhiều loại và cấp bậc khác nhau”.
Triệu Linh Lung ôm vai Hứa Thái Bình, sau đó bẻ đầu ngón tay giải thích với hắn.
“Các chủng loại thường gặp nhất là linh cốt ngũ hành như kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, ngoài ra còn có các loại dị cốt như băng, lôi, phong vân vân”.
“Về phần cấp bậc, có tổng cộng bốn cấp, Tử linh cốt, Kim linh cốt, Huyền linh cốt và Bạch linh cốt. Trong đó Tử linh cốt hiếm gặp nhất, còn được gọi là Thiên linh cốt, còn Bạch linh cốt là vô dụng nhất”.
Nghe tới đây, Hứa Thái Bình lập tức hiểu.
“Tại sao Bạch linh cốt lại vô dụng nhất thế ạ?”
Hắn tò mò hỏi.