Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trước ngôi nhà đất.
“Kẽo kẹt...”
Tiểu nam hài mở cửa sân ra.
“Thái Bình... là ngươi đó à?”
Vừa bước vào cửa, một giọng nói già nua khàn khàn còn có chút mệt mỏi vọng ra từ trong căn nhà sáng đèn.
“Là ta, gia gia”
Tiểu nam hài dùng sức xoa khuôn mặt tê cóng, cố nở nụ cười, sau đó mới đi nhanh đến trước cửa nhà, vén rèm bước vào. Sau khi vào nhà, một mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt.
Do không có lò lửa nên nhiệt độ trong nhà không khác gì nhiệt độ ngoài trời.
Ở trong cùng của căn phòng là một chiếc giường được ghép từ mấy tấm ván gỗ, dưới chiếc chăn cũ đã sờn đến mức lộ ra cả bông gòn, một lão nhân gầy guộc đang nằm co ro trong đó.
“Gia gia, nhị thúc cho ngươi mượn mấy cân than củi, còn cho hai cái bánh bao, lát nữa chúng ta nướng rồi ăn nhé”.
Tiểu nam hài Thái Bình bỏ than cùi vào trong lò, vui vẻ nói với lão nhân trên giường.
“Ừm... Ngươi giỏi lắm...” Lão nhân mỉm cười gật đầu.
Mặc dù toàn thân lão nhân toát ra cảm giác già cỗi, nhưng sau khi đôi mắt đục ngầu kia nhìn thấy tiểu nam hài Thái Bình thì lại lần nữa trở nên sáng ngời.
“Thái Bình à... Mấy năm nay... đi theo gia gia... khổ cho ngươi rồi”.
Lão nhân nhìn Thái Bình bằng ánh mắt đầy hiền từ yêu thương, miệng khó khăn nói ngập ngừng.
“Gia gia, ta không khổ, không khổ chút nào ạ”.
Thái Bình đang nhóm lò than ngẩng đầu lên, toét miệng cười lắc đầu với lão nhân
“Đứa bé ngốc, đúng là một đứa bé ngốc mà... Nếu mấy năm nay không nhờ có ngươi chăm sóc, chỉ sợ gia gia đã đi từ lâu rồi...”
Lão nhân đưa tay xoa đầu nhỏ của Thái Bình, thương xót thở dài.
“Gia gia đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa, ngươi nhất định có thể sống lâu trăm tuổi mà”.
Thái Bình vừa nướng bánh bao vừa lắc đầu.
“Thái Bình à, ngươi đã nghe nói về tiên nhân bao giờ chưa?”
Lão nhân đột nhiên hỏi Thái Bình.
“Nghe rồi ạ”. Thái Bình gật đầu, sau đó nói với vẻ mặt say mê.
“Triệu thúc ở cổng thôn nói, trên núi Vân Lư cách thôn chúng ta không xa có tiên nhân. Mấy năm trước, con xà yêu ở trấn Thanh Thủy là do tiên nhân trên núi xuống giết đấy ạ, họ phi thiên độn địa, oai phong vô cùng”.
Lão nhân nghe vậy thì cười ha hả, sau đó hỏi. “Thế Thái Bình có muốn trường sinh bất lão, phi thiên độn địa giống những tiên nhân đó không?”
“Muốn ạ, đương nhiên là muốn”. Tiểu Thái Bình gật đầu không hề do dự, có điều sau đó lại ngại ngùng cười nói.
“Nhưng mà Triệu thúc bảo, để tu hành thì phải có linh cốt trời sinh mới được. Nếu ta là linh cốt trời sinh, tên của ta sẽ tự động xuất hiện trên tiên tịch, đến lúc đó sẽ có tiên nhân đích thân xuống núi đón talên núi tu hành, còn nếu là phàm cốt thì không thể tu thành tiên”.
Có thể nghe ra giọng điệu của Thái Bình hơi buồn bã.
“Thái Bình à...” Lão nhân đắn đo một lát rồi nghiêm túc nhìn về phía Thái Bình, hạ giọng hỏi.
“Nếu như có một cơ duyên có thể giúp ngươi có được tiên tịch, nhưng ắt phải gặp nguy hiểm đến tính mạng, ngươi có bằng lòng không?”
“Có thể giúp ta... có được tiên tịch?” Tiểu Thái Bình hết sức ngạc nhiên, sau đó bắt đầu nghiêm túc nghĩ ngợi.
“Gia gia, nếu thật sự có cơ duyên này, ta muốn thử xem sao”.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân trên giường với ánh mắt kiên định.
“Vì sao thế? Chuyện này có nguy hiểm đến tính mạng đấy ngươi”.
Lão nhân mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của Tiểu Thái Bình.
“Nếu trở thành thần tiên, ngươi sẽ có thể chữa bệnh cho ngươi!” Tiểu Thái Bình trả lời với vẻ mặt rất hiển nhiên.
Lão nhân cố gắng giơ tay lên, đưa một chiếc hộp gỗ đã cũ vào trong tay Thái Bình.
“Gia gia?”
Thái Bình hơi khó hiểu nhìn chiếc hộp gỗ trong tay. Kể từ khi hắn lên năm, gia gia đã cất giữ chiếc hộp này rất cẩn thận, không cho ai xem cả.
“Mở... Mở ra”. Lão nhân nói với giọng điệu rất mệt mỏi.
“Vâng...”
Mặc dù hơi nghi hoặc nhưng Thái Bình vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mở chiếc hộp gỗ kia ra.
Sau khi mở hộp ra, Tiểu Thái Bình chỉ nhìn thấy trong đó có một viên thuốc viên màu đỏ thắm và một hạt đậu nành bình thường.
“Viên thuốc màu đỏ này là ta được một vị đạo nhân tình cờ gặp mười năm trước tặng cho. Nó tên là đan Linh Cốt, sau khi ăn vào sẽ có thể biến phàm cốt thành linh cốt, giúp cho tên của ngươi xuất hiện trên tiên tịch”.
Không đợi Thái Bình hỏi, lão nhân đã chỉ vào viên thuốc màu đỏ trong hộp giải thích.
“Thế gian có cả loại thuốc tiên này ư?” Tiểu nam hài Thái Bình tỏ ra khó tin
“Thế gian rộng lớn có vô vàn thứ kì lạ, một viên đan Linh Cốt có là gì chứ?”
Lão nhân gật đầu rất nghiêm túc.
“Nếu Linh Cốt đan này đã có công dụng kỳ diệu như vậy, tại sao gia gia không dùng thế ạ?”
Tiểu Thái Bình đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Vị đạo nhân đó nói rằng đan Linh Cốt này phải cho hài đồng từ chín đến mười một tuổi dùng mới có hiệu quả. Khi gia gia nhận được đan Linh Cốt này đã sáu mươi ba, cha ngươi và nhị thúc, tam thúc cũng đã bốn mươi tuổi, chúng ta có uống vào cũng vô dụng”.
Lão nhân cười khổ một tiếng. Có thể thấy trong lòng lão nhân có tiếc nuối
Nếu như có thể, ai muốn bỏ lỡ tiên duyên này cơ chứ?
“Hơn nữa, sau khi uống viên đan Linh Cốt này, nó chỉ có tác dụng trong nửa năm. Nếu ngươi không thể tu luyện đến cảnh giới Hóa Khí như các tiên gia nói trong vòng nửa năm, ngươi sẽ bị tông môn phát hiện ra là phàm cốt, tên ngươi cũng sẽ bị xoá khỏi tiên tịch, nhẹ thì bị trục xuất khỏi sơn môn, nặng thì bị xoá sạch ký ức thần hồn, biến thành một kẻ ngốc”.
Lão nhân nhíu mày nói.
Nghe vậy, Thái Bình giật mình.
Có điều, sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn gật đầu nhìn lão nhân với vẻ khẩn thiết.
“Gia gia, ngươi vẫn muốn thử ạ”.
Trong suy nghĩ của hắn, đợi khi nào tiến vào tiên môn, tu tiên thuật thì sẽ có thể chữa bệnh cho gia gia.
Thế nên đáng để mạo hiểm.
“Được”.
Thấy Thái Bình kiên quyết như vậy, lão nhân vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó cầm lấy viên thuốc trong tay hắn bóc vỏ ra, tự tay đưa tới bên miệng Tiểu Thái Bình.
“Ăn đi”.
Tiểu Thái Bình ăn viên đan Linh Cốt kia vào không chút do dự.
Đan dược vào bụng, Thái Bình chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm như một bàn tay ấm áp vỗ về khắp cả người mình.
Ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.
“Như vậy... là được rồi sao?”
Tiểu Thái Bình kinh ngạc hỏi lão nhân.
“Mấy ngày nữa sẽ có tiên nhân trên núi xuống đón ngươi”.
Lão nhân mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt ông lúc này có vẻ phức tạp, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui mừng thì không cần phải nói, Thái Bình là đứa ngươi mà ông thương nhất, hắn có thể bước lên con đường tầm tiên vấn đạo, đương nhiên ông phải vui rồi.
Còn lo lắng là do con đường này ắt sẽ vô cùng gập ghềnh, thậm chí chưa tới nửa năm Tiểu Thái Bình có thể sẽ bị trục xuất khỏi sơn môn, biến thành kẻ ngốc, sống thê thảm cả đời.
“Hồng trần khổ, phàm cốt hỏi tiên duyên, nếu không nếm trải muôn vàn gian khổ trần gian, làm sao được quỳnh lâu mở cổng trời?”
Ông chợt nhớ lại câu nói mà vị đạo nhân đó ung dung nói trước khi rời đi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông lại trở nên kiên định: “Để cho Thái Bình đi theo con đường này là không sai!”
“Gia gia, thế còn hạt đậu này có tác dụng gì vậy ạ?”
Thái Bình đang thấp thỏm đột nhiên cầm hạt đậu nành trong hộp gỗ lên.
“Hạt đậu này cũng do vị đạo nhân đó để lại, có điều lão nhân không nói cụ thể công dụng của nó, chỉ bảo rằng nếu một ngày nào đó có duyên tiến vào tiên môn, hãy dùng linh thổ trong núi để trồng hạt đậu nành này, đến lúc đó ngươi sẽ nhận được một cơ duyên lớn khác...”
Lão nhân trả lời với giọng yếu ớt.
“Khụ khụ khụ...”
Sau khi nói xong câu này, lão nhân bắt đầu ho dữ dội.
“Gia gia, ngươi uống miếng nước đi ạ, đừng nói nữa”.
Thái Bình hơi lo lắng đỡ lão nhân.
“Thái Bình... hãy cất kĩ hạt đậu đó... Những lời mà gia gia nói với ngươi đêm nay... không được... không được nói cho... nói cho bất kỳ ai khác...”
Lão nhân nắm chặt cổ tay Thái Bình.
“Gia gia yên tâm, ta sẽ không nói với ai cả!”
Tiểu Thái Bình gật đầu thật mạnh.
“Thái Bình à, mặc dù ngươi thông minh từ bé, nhưng thế gian hiểm ác, ngươi phải hết sức cẩn thận...”
Lúc này, lão nhân ho đến mức khoé miệng chảy máu đột nhiên lấy tay ôm chặt hai vai Tiểu Thái Bình, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn, cố hết sức nói thật lớn tiếng.
“Thái Bình, gia gia đã tìm kiếm tiên lộ suốt cả đời mình nhưng cuối cùng vẫn bị phàm cốt gây trở ngại, ngươi phải cố gắng lên! Cố gắng vì phàm cốt trong thiên hạ này!”
Nói xong lời này, người lão nhân cứng đờ, ngã phịch xuống giường.
“Gia.. Gia gia?”
Lòng Tiểu Thái Bình chợt lạnh lẽo.
Hắn run rẩy đưa tay nhỏ lên bên mũi lão nhân, phát hiện lão nhân không còn thở nữa, ánh mắt lập tức ảm đạm.
“Ta... ta không còn gia gia nữa rồi...”
Tiểu Thái Bình ngơ ngác đứng đó, nước mắt ứa đọng trong mắt, cuối cùng hắn vẫn khóc oà lên.
Mấy năm trước phụ mẫu qua đời, hắn không khóc. Lúc hái thuốc ngã lăn xuống từ trên sườn núi, hắn không khóc. Lúc bị chó sói chặn ngoài cửa hang mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hắn không khóc.
Bởi vì hắn biết mình không cô đơn, hắn còn có gia gia.
...
Đêm nay, Tiểu Thái Bình mất gia gia.
Cũng trong đêm nay, trên bia linh cốt của Thanh Huyền Môn thuộc núi Vân Lư xuất hiện thêm một cái tên – Hứa Thái Bình.
“Thôn Thanh Ngưu dưới chân núi Vân Lư, một thiếu niên tên là Hứa Thái Bình sinh ra linh cốt, mau thông báo cho Phong chủ Đệ Thất Phong phái đệ tử xuống núi tiếp đón”.
Trưởng lão canh giữ bia linh cốt nhét một lá thư vào miệng một con hạc trắng.
“Đệ tử tuân lệnh”.
Hạc trắng nói tiếng người đáp lời, sau đó tung cánh bay lên trời.