Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Bộp!”
Sau đó liền thấy Linh Nguyệt tiên tử chìa tay chỉ vào mi tâm con trành quỷ kia, vẽ ra một đường phù văn ánh sáng màu trắng nhũ ở mi tâm nó.
Chờ khi phù văn xâm nhập vào mi tâm, nó thẫn thờ đứng dậy, sau đó làm như không nhìn thấy Linh Nguyệt tiên tử, vừa xoay người rời đi vừa tự nhiên nói:
“Tại sao ta lại té lộn ở chỗ này nhỉ, thôi thôi, vẫn nên quay về phục lệnh với Đại Vương. Chờ khi gặp được Đại Vương rồi thì nói với ngài đấy, Thanh Trúc cư này có một vị tiểu tu sĩ mới đến trông coi vườn thuốc, chúng ta có thể chờ khi linh dược trong vườn thuốc của hắn lớn thì lại qua, đến lúc đó lấy tính mạng hắn và linh dược trong vườn, nói không chừng Đại Vương sẽ ban thưởng cho ta một miếng tim gan tươi ngon, ừm, cứ thế đi!”
Nói xong lời cuối, trành quỷ kia không nhịn được gật gù đắc ý, hiển nhiên vô cùng hài lòng với kế sách này của mình.
“Aiz, mặc dù thả hổ về rừng là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng vẫn hy vọng Tiểu Thái Bình về sau có thể hiểu được nổi khổ của người thầy này”.
Linh Nguyệt tiên tử nhìn con trành quỷ đang lắc đầu rời đi thầm nói.
Mặc dù không cho Hứa Thái Bình bái sư, cũng không biết Hứa Thái Bình có đồng ý bái sư hay không, nhưng điều này không làm trở ngại Linh Nguyệt tiên tử đưa bản thân vào nhân vật sư phụ.
Nhưng nàng ấy chắc chắn sẽ không thừa nhận, sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nàng ấy ở trong quả Địa Tàng mấy trăm năm đã quá cô đơn, muốn tìm thú vui.
...
Hôm sau.
Hứa Thái Bình dậy từ sớm.
Đầu tiên hắn đi ra vườn thuốc dọn dẹp cỏ dại, sau đó lại xúc them mấy xẻng đất vào chỗ chôn quả Địa Tàng, dù sao đối với hắn mà nói, quả Địa Tàng về sau sẽ là chỗ dựa lớn trong giới tu hành, không thể để người khác trộm mất.
Tối qua sau khi Linh Nguyệt tiên tử trở lại quả Địa Tàng thì thật sự không còn xuất hiện nữa, Hứa Thái Bình nghĩ thầm, khả năng phải một tháng sau mới có thể ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp cỏ dại trong vườn thuốc, hắn lại mất cả buổi sáng sắp xếp lại ba gian nhà tranh của Thanh Trúc cư.
Nhà tranh vô cùng đơn sơ, một gian phòng ngủ chỉ đặt một chiếc giường, một gian nhà chính, một gian bếp và một gian nhà vệ sinh xây phía sau vườn thuốc.
Trong quá trình dọn dẹp nhà bếp, Hứa Thái Bình đã khác hiện ra hai thứ đồ vô cùng thú vị: một chậu nước múc không cạn, một vại gạo đầu tư vào đó một đồng tiền công đức là có thể xuất hiện gạo.
Có nước có gạo, cộng thêm mấy con cá khô treo trên tường, bữa cơm đầu tiên sau khi Hứa Thái Bình đến Thanh Huyền Môn cứ như vậy đã được giải quyết.
Sau khi cơm nước xong, hắn dùng ga trải giường và chăn trong ngăn kéo phủ lên giường, sau đó ngồi xếp bằng trên đó, lấy ra chiếc thẻ ngọc và gương đồng trước đó Tây Phong các đã đưa.
“Lúc Linh Nguyệt tiên tử truyền phương thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang là khẽ chấm vào mi tâm mình, phương pháp của thẻ ngọc truyền công này cũng là dán vào mi tâm, đây chắc hẳn là phương pháp thông dụng dùng để truyền công trong giới tu hành”.
Hắn cầm thẻ tre kia lên, thầm thì nói một câu.
Dựa theo giải thích của vị các chủ Tây Phong các kia, trong thẻ ngọc này đã ghi lại một món tâm pháp luyện khí của Thanh Huyền tông, cùng với rất nhiều môn quy liên quan đến Thanh Huyền Môn cũng nói rõ cách dùng gương đồng kia.
“Vù… Thứ đồ trong thẻ ngọc truyền đến còn nhiều hơn so với cái chỉ kia của Linh Nguyệt tiên tử”.
Cảm nhận được trong đầu không ngừng trào ra từng đoạn chữ, Hứa Thái Bình thấy choáng váng hoa mắt một trận, suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.
Cũng may không qua bao lâu, trong đầu không xuất hiện chữ viết mới nữa, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn lập tức lại phát hiện ra một vấn đề.
Những chữ viết này tiến vào trong đầu hắn giống như sách nằm trên giá, cần phải lật ra mới có thể nhìn thấy và hiểu rõ nội dung bên trong.
“Vì vậy phương pháp của thẻ ngọc truyền công và phương pháp Linh Nguyệt tiên tử dạy ta vẫn không giống nhau. Cái chỉ tay kia của Linh Nguyệt tiên tử khiến ta biết cách bốc thuốc và sắc thuốc như thế nào theo đơn thuốc, còn thẻ ngọc chỉ có thể nhét những thứ này vào trong đầu ta”.
Hứa Thái Bình cẩn thận cảm thụ sự khác biệt giữa hai loại.
“Nhưng cũng có thể vì nội dung không giống nhau mới dẫn đến sự khác biệt này”.
Trong lòng hắn lập tức bổ sung thêm, sau đó không quan tâm đến nữa, tĩnh tâm đọc từng hàng chữ viết trong đầu.
...
Ba ngày sau.
Ba ngày trôi qua không khác biệt nhau lắm, cuối cùng Hứa Thái Bình đã xem xong toàn bộ nội dung trong thẻ ngọc.
Đúng như lời trước đó các chủ Tây Phong các đã nói, nội dung chủ yếu có ba dạng: một bộ ‘Tàn Hà Kinh’, một quyển ‘Huyền Kính Công Dụng Kỷ Yếu’, một bộ ‘Thanh Huyền Tông Luật Điển’.
Trong thời gian này hắn còn vừa ‘đọc sách’ vừa đào đất trong vườn thuốc.
...
“Dựa theo phương pháp được dạy trong thẻ ngọc, sau khi đào đất xong thì có thể thu thập phân nước tiểu của một vài con thú hoang và cành khô lá gãy, đốt lên để làm phân bón đất”.
“Nhưng bước này không cần phải làm gấp, hôm nay mùng một, là ngày trưởng lão Tử Dương giảng bài, nội dung chính là ‘Tàn Hà Kinh’ và nền tảng của tu sĩ nhập môn, ba tháng mới có một lần, chắc chắn không thể bỏ qua”.
“Sau khi nghe xong giảng bài, ta có thể nhân tiện chọn một vài hạt giống cần mua trong gương đồng, như vậy không lãng phí một đồng tiền công đức kia”.
Lúc ở gian nhà chính ăn cơm một mình, Hứa Thái Bình bắt đầu tính toán chuyện hôm nay phải làm, sau đó thuận tay xé xuống một trang hoàng lịch.
Một trang hoàng lịch được xé ra, vừa vặn lộ nét chữ ‘mùng một’, hơn nữa dòng chú giải bên cạnh còn dùng bút đỏ viết ‘hợp đi học, kỵ động thổ’.
Đây là thứ hôm qua hắn gọi một con linh cầm giúp hắn chọn mua đồ dùng hàng ngày, tổng cộng đã tiêu của hắn sáu đồng tiền công đức, đau lòng quá.
...
Cơm nước xong, trở lại phòng ngủ.
Hứa Thái Bình lấy gương đồng từ trong hộp, cẩn thận đặt lên chiếc bàn nát trước mặt.
Trên bàn lúc này ngoại trừ gương đồng còn có thêm nửa bát nước trong, mấy cánh hoa và một đồng tiền công đức của Thanh Huyền Môn.
Hứa Thái Bình hồi tưởng lại cách sử dụng gương đồng, sau đó dùng tay chấm chút nước trong ở trong bát, nhỏ lên gương đồng, sau đó lần lượt đặt mấy cánh hoa và đồng tiền công đức kia lên.
“Vù…”
Gần như trong khoảnh khắc hắn đặt đồng tiền công đức lên gương đồng, một làn gió mát thổi vào gương, trong gió còn mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt.
Ngay lập tức có một giọng nói truyền ra từ trong gương đồng:
“Đệ tử ký danh ngoài Thanh Huyền Môn Hứa Thái Bình đã vào, không được đi ra, Tử Dương trưởng lão sắp bắt đầu giảng bài, hôm nay bỏ lỡ phải đợi thêm ba tháng nữa”.
Hứa Thái Bình đã đọc xong nội dung trong thẻ ngọc, hắn không hề bị giọng nói này hù dọa, bởi vì trong quyển ‘Huyền Kính Công Dụng Kỷ Yếu’ đã nhắc đến, đây là âm thanh của Huyền Kính Chi Linh.
Dựa theo giải thích của ‘Huyền Kính Công Dụng Kỷ Yếu’, Huyền Kính Chi Linh này giống như người dẫn đường, có thể giúp ngươi tìm thấy đồ muốn xem trong gương đồng.
Đương nhiên, ngoại trừ cấm địa của Thanh Huyền Môn, hơn nữa mỗi lần dùng ‘người chỉ đường’ đều phải mất một đồng tiền công đức.
“Đa tạ Huyền Kính đại nhân”.
Hứa Thái Bình nói một tiếng cám ơn.
Huyền Kính Chi Linh cũng không hoàn toàn là vật chết, cho nên hắn thấy một tiếng cảm ơn là vô cùng cần thiết.