Nương Tử, Xin Bớt Giận

Chương 19. Một dòng sông lớn sóng vỗ mênh mang 2

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Sơ ngồi trên một tảng đá lớn trước vách đá, tay mân mê một cây kèn harmonica mười lỗ, cười tự giễu.

Mẹ y là một giáo viên âm nhạc, thích biểu diễn, thích nghe hát, được ảnh hưởng từ nhỏ, Trần Sơ cũng có những sở thích này.

Cây kèn harmonica này là món quà mẹ y tặng, Trần Sơ luôn mang theo bên mình.

Liếm đôi môi khô, cầm kèn đưa lên môi.

Tiếng kèn du dương từ từ vang lên.

Chỉ là non sông xa cách, gặp lại vô kỳ, tiếng kèn này cuối cùng cũng không thể xuyên qua thời không.

Đêm khuya.

Trong căn lều nhỏ im phăng phắc.

Miêu Nhi dỗ Hổ Đầu ngủ xong, đợi mãi đợi mãi không thấy Trần Sơ về.

Trong lúc đó, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng Trần Sơ cài then cửa căn lều bên cạnh.

Nhưng sau đó, Trần Sơ vẫn không vào…

Miêu Nhi không khỏi có chút lo lắng, bèn xỏ giày bước ra ngoài.

Dưới ánh sao, Miêu Nhi đi một vòng quanh thôn vắng lặng cũng không tìm thấy người, mãi đến khi nghe thấy tiếng nhạc mờ ảo, mới đi theo tiếng nhạc.

Lập tức nhìn thấy bóng lưng trong đêm tối xanh thẳm, ngồi trên một tảng đá lớn hướng về phía đông.

Có lẽ vì bóng lưng đó toát lên vẻ cô độc, tách biệt với thế gian, Miêu Nhi bỗng cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Chắc là cảm giác đau lòng.

“Sao vậy? Muộn thế này còn chưa ngủ?” Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Sơ rời kèn harmonica, quay đầu lại nhìn rõ người đến rồi hỏi.

Miêu Nhi lại không trả lời, tay chân cùng dùng trèo lên tảng đá, sau đó hai tay ôm gối ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trần Sơ, lúc này mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Ngươi có phải nhớ nhà rồi không?”

Trần Sơ cười ha hả, vừa không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

“Là nhớ hai vị nương tử ở Đông Thắng Thần Châu của ngươi sao?” Miêu Nhi cụp mắt xuống lại hỏi.

“Nương tử ở Đông Thắng Thần Châu? Ta lấy đâu ra nương tử? Lại còn hai vị?” Trần Sơ kỳ lạ hỏi.

Lúc trước y chỉ thuận miệng nói, căn bản không để trong lòng, đâu còn nhớ câu nói vớ vẩn này.

“Hôm lên núi, ngươi cho ta xem hai bức tranh nhỏ, ngươi nói là nương tử của ngươi.” Miêu Nhi lại nhớ rất rõ.

“Hai người đó à…” Trần Sơ không khỏi bật cười nói: “Hai vị đó là ngôi sao hành động.”

“Ngôi sao hành động là gì?” Miêu Nhi dường như có một sự quan tâm khác thường đối với việc Trần Sơ có nương tử hay không.

“Ngôi sao hành động chính là…” Trần Sơ nghĩ một lát, giải thích: “Chính là nữ tử biết võ công. Người tên Fukada, giỏi cưỡi ngựa bắn cung; người tên Momono, tinh thông thổi sáo thổi kèn. Cả hai đều là cao thủ giết người vô hình!”

“Ừm…” Miêu Nhi nửa hiểu nửa không.

Có điều, biết hai vị tiểu nương đó không phải là nương tử của y là được rồi.

Miêu Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ khó nhận ra.

“Miêu Nhi, phụ thân ngươi đi lạc với các ngươi? Hay đã qua đời?” Trần Sơ đột nhiên hỏi một câu.

Hiện tại hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, đợi Miêu Nhi lớn thêm một chút, giả thành thật Trần Sơ cũng không ngại, vì vậy y cảm thấy cần phải tìm hiểu sâu hơn.

Miêu Nhi vẫn giữ tư thế ngẩng mặt nhìn trời, ngay khi Trần Sơ nghĩ nàng không muốn nói, Miêu Nhi lại nhẹ nhàng mở miệng: “Bảy năm trước trong nạn Đinh Mùi, người Kim phá được thành Đông Kinh, đi từng nhà tìm kiếm nữ tử, cha vì bảo vệ chúng ta, đã bị người Kim hại chết. Ta và mẫu thân, Hổ Đầu trốn trong giếng mới thoát được một kiếp…”

Gió núi nổi lên, Miêu Nhi đưa tay vén một lọn tóc bị thổi bay ra sau tai, tiếp tục nói: “Sau đó, mẫu thân dẫn tỷ muội chúng ta định đi đến Đại Chu, nhưng khi chạy đến huyện Đồng Sơn, tiền bạc trên người đã dùng hết, cũng không có cách nào vượt qua biên giới Chu-Tề. Chỉ có thể ở lại thôn Song Hà…

Lúc đó mẹ con chúng ta không ai che chở, khắp nơi bị người ta bắt nạt.

Mẫu thân thuê hai mẫu ruộng trồng lúa mì, lúa mì sắp chín lại bị bọn vô lại thừa đêm gặt trộm đi.

Sau lại trồng rau, cũng như vậy.

Mẫu thân bị ép không còn cách nào, mới làm…”

Nói đến đây, Miêu Nhi đột nhiên im bặt.

Trần Sơ kỳ lạ nhìn qua, nói: “Làm gì?”

“Ừm… không làm gì cả. Khúc nhạc ngươi vừa tấu có lời không?”

Miêu Nhi cứng nhắc chuyển chủ đề.

Mãi đến vừa rồi, nàng đột nhiên nhớ ra, mấy ngày Trần Sơ ở nhà họ, trong nhà vừa hay không có khách đến.

Nói cách khác, Trần Sơ không hề biết nghề nghiệp bị người đời khinh bỉ của mẫu thân.

Vì vậy nàng nuốt bí mật này vào trong, Miêu Nhi lo lắng sau khi Trần Sơ biết được, sẽ coi thường nàng, sẽ không cần nàng nữa…

Mặc dù Trần Sơ nhận ra Miêu Nhi có điều khác thường, nhưng cũng không hỏi dồn, mà thuận theo lời nàng nói: “Có lời, ta dạy ngươi hát nhé?”

“Ừm, được thôi.” Miêu Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Một dòng sông lớn~ sóng vỗ mênh mang, gió thổi~ lúa~ thơm hai bờ…”

Đây là bài hát harmonica đầu tiên mà mẹ dạy y khi còn nhỏ.

Miêu Nhi vừa rồi đoán đúng, y quả thực là nhớ nhà rồi…

Trần Sơ hát một câu, Miêu Nhi ngượng ngùng ngân nga theo một câu.

Có điều, Miêu Nhi rất thích khúc tiểu điệu Ngạo Lai này, đặc biệt là câu: Bạn bè đến có rượu ngon, nếu là sói lang đến, đón tiếp nó có súng dài…