Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiết trời tháng năm ở thành phố Phụng Minh trở nên ấm áp, đã có không khí của mùa hè rồi.
Ở dưới tán cây xanh trong khuôn viên trường học, cô gái trẻ lên tiếng thúc giục nói: “Tiền anh đồng ý cho em để mua quần áo đâu?”
Trước mặt cô ta có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng đó, chiếc áo sơ mi này có chất lượng kém, nhìn cái tay áo ố vàng là biết ngay cái áo sơ mi này đã mặc nhiều năm rồi.
Người đàn ông lặng lẽ móc vài tờ tiền màu đỏ từ trong túi ra đưa cho cô ta.
Cô gái đếm đếm rồi bĩu môi: “Có ba triệu bạc thôi.”
Người đàn ông im lặng một hồi: “Không, nếu như vẫn chưa đủ thì buổi chiều, buổi chiều anh sẽ…”
giọng anh khó nghe như bị cắt ngang vậy.
Sự thiếu kiên nhẫn hiện lên trong mắt cô gái, cô ta ngắt ngang lời anh: “Đủ rồi, cứ vậy đi. Anh mau đi đi, đừng để bạn học em nhìn thấy anh.”
Người đàn ông ngẩng mặt lên, nhìn cô ta.
Cô gái tên Trương Liên Tinh này nhận thấy lời mình nói có hơi quá đáng, cô ta điều chỉnh cảm xúc lại: “Cảm ơn anh, đúng rồi, anh biết là em sắp tham gia một buổi diễn văn nghệ ở trường mà, luyện tập nhiều lắm nên không thể đến bệnh viện thăm mẹ được, phiền ăn tiếp tục chăm sóc cho bà ấy.”
Người đàn ông làm theo lời cô ta nói, quay người rời đi.
Sân vườn vào tháng năm đẹp như tranh, tất cả bông hoa đều nở rộ, Trần Liên Tinh nhìn bóng lưng anh biến mất ở một con hẻm nhỏ rồi mới tỏ vẻ chê trách.
Người đàn ông này tên là Trần Cảnh là anh trai của cô ta, nói một cách chính xác thì anh chỉ là đứa trẻ mồ cô được Trần Kế Duệ, bố của cô ta nhận nuôi.
Xuất thân của Trần Cảnh rất đáng thương, nghe nói trước khi Trần Kế Duệ nhặt được anh thì anh bị bỏ lại trong rừng, một con sói mẹ mất con đã nuôi anh lớn, sau này trong rừng không đủ thức ăn nên Trần Cảnh mười tuổi đã đi ra khỏi rừng, lưu lạc đến cô nhi viện.
Anh không biết nói chuyện, không biết dùng đũa, thậm chí còn ăn được thịt sống nữa.
Những đứa trẻ mồ côi đã bài xích con quái vật nhỏ này, xém chút làm anh ốm yếu đến chết.
Trần Kế Duệ đã nhận nuôi anh.
Lúc trước Trần Kế Duệ từng là một giang hồ, nhưng trong lòng ông ta có chút lương thiện nghĩa khí, ông ta mang đứa con của sói về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho anh, mặc quần áo mới vào sau đó còn tận tay đút cơm cho anh, dạy anh nói chuyện, còn bảo đứa con gái bảy tuổi của mình gọi anh là anh trai.
Tiếc rằng cổ họng của anh đã bị thú hoang cào thành một vết thương sâu, giọng nói anh nghe như bị thương, dù sau này anh có biết nói chuyện thì cũng chỉ trở thành một đứa bé nói lắp khó nghe.
Năm đó nhà họ Trần giàu có rất lâu, sau đó Trần Kế Duệ lỡ tay chém chết người bị bắt, nhà sập người tan, nhà họ Trần không còn giàu có nữa thì bị người người đuổi đánh.
Nhà họ Trần bị tạt sơn, kẻ thù tìm đến nhà để đập phá đồ đạc, thậm chí còn muốn làm nhục vợ của Trần Kế Duệ nữa.
Trần Liên Tinh sợ đến nổi run bần bật, mẹ Trần cũng vô cùng tuyệt vọng.
Đứa con trai nói lắp mười sáu tuổi không nói lời nào, anh vác dao đi đứng trước cửa, ánh mắt sắc lạnh vô cùng.
Từ ngày hôm đó trở đi không có ai tìm đến nữa, Trần Cảnh chỉ nói bốn chữ với hai người bọn họ: “Có con ở đây.”
Anh bỏ học, đi khắp nơi làm thêm, có lúc làm vận chuyển, có lúc đi nhà hàng, có lúc làm quản lý tiệm game, chỉ cần kiếm được tiền thì cái gì anh cũng chịu làm.
Anh dùng đôi vai bé nhỏ của mình để gồng gánh một cái nhà đổ nát. Anh kiếm tiền để tiếp tục nuôi em gái Trần Liên Tinh ăn học và chăm sóc mẹ Trần bị bệnh trầm cảm.
Chớp mắt cái đã tám năm, Trần Liên Tinh đã học đại học, mẹ trần bị khám ra bệnh ung thư.
Trần Cảnh vẫn luôn muốn trị bệnh cho mẹ trần,Trần Liên Tinh lại không hề thấy cảm kích anh, cô ta vẫn luôn nghĩ, người đàn ông này không phải anh trai của mình, anh chỉ là cái sao chổi không ai thèm, sau khi anh đến nhà cô thì trong nhà cô mới xảy ra nhiều chuyện không hay đến vậy. Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, cô ta cũng sắp quên cảnh tượng của những ngày tháng tốt đẹp rồi.
Lúc Trần Liên Tinh học cấp ba, cô ta thấy những bạn học âm thầm bàn tán chuyện anh trai cô ta nói lắp, giọng nói khó nghe, cô ta vô cùng mất mặt, từ đó trở về sau, Trần Liên Tinh cũng không nhắc đến anh trước mặt bạn học nữa, thậm chí cô ta còn không nói chuyện với Trần Cảnh trước mặt người quen.
Trần Cảnh cũng không phải kẻ ngốc, anh hiểu ra điều gì đó, từ đó trở đi anh lại càng trở nên im lặng hơn. Mỗi tháng đều gửi tiền về cho cô ta, không can thiệp vào cuộc sống của cô ta nữa.
Trần Liên Tinh cầm tiền đi về phía ý túc xá.
Sau khi lên đại học thì không trở về nhà sống nữa, ai lại muốn sống trong con hẻm tăm tối đó chứ? Trần Liên Tinh thường lấy cớ tìm Trần Cảnh để xin tiền, để mua đồ makeup hoặc đãi bạn bè ăn cơm, nhưng lần biểu diễn lần này không phải nói dối.
Mùa văn nghệ của trường học sắp đến rồi, trong khoa đã chuyên tâm luyện tập bài : “Hoa hồng mùa mưa”, nửa tháng trước, nữ chính buổi biểu diễn đột nhiên lại bị thay đổi, đổi thành một sinh viên trao đổi từ đại học Bắc Kinh chuyển đến.
Cử chỉ của cô gái đó nho nhã, nói chuyện cũng rất lễ phép, điều quan trọng nhất chính là nghe nói cô ta là một con gái của một nhà giàu.
Vốn dĩ Trần Liên Tinh còn muốn chửi rủa vụ đổi nữ chính, nhưng khi vừa nghe đến thân phận của cô gái đó thì mắt cô ta sáng bừng lên, nếu như có thể làm bạn với cô gái đó thì cô ta có thể quen biết rất nhiều người ở thành phố Bắc Kinh, nếu như may mắn thì còn có thể được gả cho nhà giàu nữa!
Trần Liên Tinh ôm ấp hy vọng này đi kết thân với cô gái kia, không ngờ rằng cô Kỷ kia lại kết giao với cô ta thật, còn nói chuyện thân thiện với cô ta nữa.
Trần Liên Tinh rất vui mừng, cô ta càng coi trọng buổi biểu diễn này hơn.
Cô ta vui vẻ quay về ký túc xá, trong lòng cô ta đang thầm nghĩ lần tới gặp cô Kỷ cô ta nên nói gì với cô Kỷ đây.
Nhưng Trần Liên Tinh không hay biết rằng sau khi người anh trai nói lắp của cô ta đi ra khỏi hoa viên của trường thì gặp phải thiên kiêm tiểu thư mà cô ta đang muốn dỗ dành.
Kỷ Điềm mặc một chiếc đầm dịu dàng, cô ta cười ấm áp nói: “Chào anh, rất vui khi gặp được anh ở đây, lần trước cảm ơn anh đã cứu tôi ở quán ba, tôi có thể làm gì cho anh được nhỉ?”
Trần Cảnh có ấn tượng với cô gái này, tuần trước anh trực ban ca đêm ở quán game, cô gái trẻ xinh đẹp này đột nhiên lại đi đến đó, nói là muốn tìm người, kết quả xém tí nữa cô ta đã bị côn đồ bắt nạt. Anh ta không muốn để quán game xảy ra chuyện nên đã đánh đám côn đồ bỏ đi.
Trần Cảnh lắc lắc đầu, đẩy cô ta ra rồi đi về phía trước.
Anh đâu phải đang làm chuyện tốt, thứ nhất là do anh biết võ, không muốn nhìn thấy cô gái lớn như Trần Liên Tinh bị ăn hiếp, thứ hai nếu như quán game anh làm việc loạn cả lên thì ông chủ thuê ông ta giống như đang thuê bỏ công một bảo vệ đánh đấm được vậy, Trần Cảnh chẳng qua cũng chỉ là đảm bảo trật tự cho quán game mà thôi.
Đó là chuyện Trần Cảnh nên làm, nói gì đến chuyện báo đáp hay không.
Kỷ Điềm nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cô ta suy nghĩ.
Cô ta biết sự đặc biệt của người nam chính thứ hai nằm ở đâu, giọng anh hỏng rồi, kẻ thù của bố nuôi anh ở khắp mọi nơi, anh phải nuôi một cô em gái đáng ghét với một bà mẹ nuôi bệnh tật, sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Năm nay người sau này trở thành ông trùm lấy tay che trời vẫn chưa mang tên là “Ngôn Cảnh”, trước khi anh đi đến nhà họ Ngôn, anh chỉ là một thằng nhóc sống trong hẻm tối đi kiếm sống, anh tên là “Trần Cảnh”
Đỗ Điềm đuổi theo: “Đợi đã, em quên nói cho anh biết, em tên là Kỷ Điềm, anh tên gì vậy? Lần trước thấy anh đánh được lắm, em mới tới thành phố Phụng Minh thôi, nói không chừng còn có chỗ nào đó cần anh giúp đỡ, dĩ nhiên là em mời anh đến giúp đỡ em.”
Nghe đến hai chữ “mời đến”, Trần Cảnh liền dừng bước lại, đưa danh thiếp cho cô ta.
Kỷ Điềm cong môi khẽ mỉm cười: “Em nhớ rồi, Trần Cảnh.”
Người con gái đứng trước mặt dịu dàng xinh đẹp nên Trần Cảnh cũng không tới nỗi có ác cảm với cô ta, hơn nữa chuyện có thù lao đối với Trần Cảnh mà nói mới lòa chuyện quan trọng nhất, bây giờ anh đang làm ba công việc, anh cũng muốn kiếm thêm chút tiền, đợi đến ngày tìm được tủy ghép thích hợp cho mẹ nuôi.
Kỷ Điềm có được cách liên lạc với anh rồi thì tiếp tục nói: “Chiều cuối tuần này em muốn đi mua ít quần áo cần thiết cho buổi biểu diễn, vệ sĩ của em bị bệnh rồi không thể đến được, anh có thể đi làm thay cho anh ta được hay không? Có lẽ phải đi ba tiếng đồng hồ, nếu như anh đồng ý thì một tiếng ba triệu.”
Giá này cũng được lắm rồi, có khi Trần Cảnh làm cả ngày còn chưa kiếm được ba triệu nữa, anh liền đồng ý ngay.
Ý cười trong mắt Kỷ Điềm lại càng hiện rõ hơn: “Vậy thì cuối tuần gặp nhau nhé.”
Cô ta vẫy tay với anh.
Vẻ ngoài của Kỷ Điềm cũng coi như nổi bật trong đại học Phụng Minh, cộng thêm việc cô ta trang điểm ăn mặc tinh tế, cả người cô ta phát ra hào quang thanh xuân tươi đẹp.
Những học sinh đại học đi qua đi lại không nhịn được liếc nhìn cô ta, vẻ đẹp này rất dễ lây, Trần Cảnh cũng nhìn cô ta thêm một lần.
Cô gái ở trước mắt đang sống một cuộc đời mà cả đời này anh cũng không được sống, Trần Cảnh từng muốn đi học, từng muốn học đại học, những bạn học cấp ba lúc trước của anh bây giờ có người làm bác sĩ, có người làm chuyên viên nông nghiệp, còn có người làm giảng viên nữa, chỉ có mình Trần Cảnh vẫn còn bôn ba với sóng gió cuộc đời.
…
Lúc hoàng hôn buông xuống, Trần Cảnh lái xe tải đi giao hàng rồi lái xe máy quay về nhà.
Anh nhớ lại ngày mai phải đi thăm mẹ nuôi thì anh dừng xe trước cửa sổ của một tiệm bánh ngọt.
Ngón tay thon dài của Trần Cảnh chỉ vào một cái bánh kem sữa chua, nhân viên phục vụ cười nói: “Anh Cảnh, anh vẫn lấy ba cái đúng không?”
Trần Cảnh gật đầu.
Anh là khách quen của tiệm bánh kem này, những lúc anh đến đây đa phần đều giữ im lặng, nhân viên phục vụ cứ tưởng anh bị câm nên cũng dùng cách đơn giản nhất để trò chuyện với anh.
Sau khi gói xong bánh kem, Trần Cảnh đi ra khỏi cửa hàng, liếc nhìn thì không thấy nón bảo hiểm treo trên xe mình đâu nữa.
Trần Cảnh:...
Anh thật sự không biết nên nói gì, anh nghèo như vật mà còn có trộm nhìn trúng cái nón bảo hiểm của anh ta nữa.
Trực giác của Trần Cảnh rất đúng, anh quay đầu lại nhìn vào một cô gái đáng thương đang ngồi trong góc tường.
Mặt cô lem luốc, cô đang dùng đôi mắt to long lanh nhìn anh.
Đầu tóc cô rối bời, những lọn tóc xoăn xõa ra, quần của cô gái rách nát, trên chân cô cũng lấm lem, cô đang ôm cái nón bảo hiểm của Trần Cảnh.
Trần Cảnh đi sang đưa tay đòi nón bảo hiểm của cô.
Cô lắc lắc đầu, ôm nón bảo hiểm chặt hơn.
Trần Cảnh chưa bao giờ gặp người ăn cắp của người khác quang minh chính đại như vậy, mấy đứa con gái đi loanh quanh như này nếu như anh muốn thì anh có thể đánh tám người một lúc!
Anh ngồi xuống muốn lấy nón bảo hiểm lại, cô gái hình như không giành được với anh, mắt cô nhìn đăm đăm vào cái bánh ngọt trong tay anh, đôi mắt long lanh của cô bắt đầu ngấn lệ.
Đáng thương vô cùng.
Trần Cảnh lấy nón bảo hiểm lại rồi đứng sững sờ một hồi, mấy năm nay anh ra ngoài lăn lộn, theo lý mà nói thì anh phải lạnh lùng quen rồi, nhưng mà lúc này cô gái trước mắt lại khiến anh nhớ đến bản thân năm mười tuổi.
Lưu lạc khắp nơi, không có nhà ở, bị người ta ức hiếp bị người ta đánh.
Anh mím môi, lấy một cái bánh ngọt nhỏ từ hộp ra đưa cho cô.
Cô gái chìa tay ra nhận, cô ta khẽ cắn một miếng nhỏ rồi nghiêng đầu nhìn anh. Cô đang rất bẩn nhưng mắt cô lại sáng vô cùng, Trần Cảnh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Áo của anh bị một cái tay nhỏ nắm lại, cô gái khẽ gọi anh là…
“Anh trai.”
Trần Cảnh quay đầu lại nhìn cô, lúc nhỏ Trần Liên Tinh gọi anh là anh trai do có Trần Kế Duệ dạy dỗ, sau này khi Trần Liên Tinh đi học cấp ba rồi cũng không gọi anh như thế nữa. Dù Trần Cảnh có đối tốt với cô ta cỡ nào, bản thân anh thiếu ăn thiếu mặc cũng phải để cho cô ta ăn ngon mặc đẹp, nhưng anh vẫn không thể thay đổi thái độ của Trần Liên Tinh.
Lâu dần Trần Cảnh thấy quen rồi nên cũng không gượng ép mấy chuyện này nữa.
Trong thế giới lạnh lẽo này, Trần Cảnh chỉ nhìn thấy tình thân trên người mẹ nuôi và Trần Liên Tinh thôi. Vậy mà cô gái trước mặt chỉ ăn một ngụm bánh ngọt đã gọi anh một tiếng anh trai.
Anh đẩy tay của cô gái ra, không quan tâm đến cô định quay người rời đi.
Cô chụp lấy chiếc bánh nhỏ rồi đứng dậy, cô dụi dụi mắt mình, nhìn cô rất đáng thương hệt như đang muốn khóc vậy.
Trần Cảnh đi một bước thì cô theo sau một bước. Trần Cảnh ngồi lên xe thì nước mắt cô liền rơi xuống “lộp độp”.
Cô hệt như một con mèo hoang ở trên đường, muốn được người ta nhận nuôi, nhưng thấy người đi qua đi lại không ai muốn nuôi mình thì vô cùng khó chịu.
Trần Cảnh kìm nén cảm xúc trong đáy mắt, anh nhíu mày, con hẻm số mười tám nằm ngay bên cạnh, nếu như anh không để tâm đến cô thì có lẽ ngày mai cô gái có giọng nói ngọt ngào như này sẽ không còn thấy đâu nữa.
Cũng không biết vì sao cô lại chạy đến khu hỗn tạp này nữa.
Trần Cảnh nghiêng người lạnh lùng cởi nón bảo hiểm xuống rồi đặt lên đầu cô gái.
Đầu tóc rối bời của cô làm ảnh hưởng đến việc Trần Cảnh đội nón bảo hiểm, Trần Cảnh nhét mớ tóc rối của cô vào trong nón bảo hiểm, sau lớp kính trong suốt, đôi mắt long lanh của cô vẫn còn ngấn nước.
Trần Cảnh gật đầu với cô, cô cũng thông minh lắm, trong phút chốc đã hiểu ra ý của anh ta, cô tự mình leo lên xe anh ngồi.
Trần Cảnh nổ máy xe, không biết miêu tả tâm trạng anh như thế nào nữa.
Anh cũng không biết anh đã nhặt thứ gì về, dù sao thì với tình hình bây giờ, cô không thể ở lại chỗ hỗn loạn này khi trời về đêm được.
Cô gái dơ dáy “đáng thương” nhìn cái đầu của anh rồi nở nụ cười thú vị.
Thanh Đoàn bịt mắt lại, Trần Cảnh thảm quá đi thôi, Đại Ninh chỉ bôi bột sô cô la lên người vậy mà anh lại dám chủ động nhặt bà tổ tông này về nhà!
Mục đích của Kỷ Điềm là muốn giúp anh, còn mục đích của bà tổ tông này là muốn quậy anh, ăn anh đó!
Tác giả có điều muốn nói:
Người may mắn thứ hai xuất hiện rồi.
Tôi muốn giải thích đôi chút về chuyện của ông nội, các tiểu thiên sứ đều đang đứng ở góc nhìn của thượng đế, dĩ nhiên các cô biết là Kỷ Điềm đã hại Đại Ninh rồi.
Nhưng ba năm trước Đại Ninh còn chưa kịp nói gì thì đã chết rồi, Kỷ Điềm ra lệnh cho Thôi Nghiêu nói chuyện với Thân Đồ Phong, nên Thân Đồ Phong không bán đứng Kỷ Điềm. Sao ông nội tra ra được chứ? Chuyện này có tra thế nào cũng không liên quan đến Kỷ Điềm, bởi vì Thôi Nghiêu “tình nguyện” làm mà.
Đến Triệu Dữ cũng chỉ đoán là Đỗ Điềm có tham gia vào thôi, vì mẹ của Đỗ Điềm đã rời đi rồi.
Mọi người đều đang đứng ở góc nhìn của thượng đến, sau này ai hỏi mấy câu như này tôi sẽ ra sức giải thích cho, sẽ liên quan đến tình tiết truyện chứ không bug.
Chương 39
Chiếc xe máy băng qua đường rồi lao vào con hẻm số mười tám tối tăm.
Những ngôi nhà ở nơi đây là những ngôi nhà đổ nát nhất trong thành phố Phụng Minh, tất cả loại người đều chen chúc ở nơi đây, trị an ở con hẻm số mười tám vô cùng hỗn loạn.
Bên trong hẻm, có rất nhiều tên du côn nhuộm đầu xanh đầu vàng.
Nghe thấy tiếng xe máy của Trần Cảnh, dòng người nhộn nhịp trên đường nhanh chóng nhường đường.
Nói ra cũng rất buồn cười, người của cả cái con hẻm này đều không được bình thường, nếu không phải đi gây rối suốt ngày thì sẽ đi tụ tập đánh nhau. Người duy nhất có công việc đàng hoàng, chăm chỉ làm việc chính là Trần Cảnh, nhưng anh lại chính là người cả cái hẻm này không ai dám động vào.
Võ công của Trần Cảnh vừa giỏi vừa lạ, bình thường anh không nói gì, nhưng nếu có ai động anh thật thì có thể nằm viện cả đời mất.
Nếu như không phải Trần Cảnh đã nói rõ là không ra ngoài lăn lộn thì có lẽ bọn họ đã nhanh chóng nhận anh là đại ca.
Bản thân Trần Cảnh không để tâm đến mấy chuyện này, nhưng trước khi Trần Kế Duệ đi vào tù, ông ta đã dặn dò kỹ càng rằng con nuôi không thể bước chân vào bước đường của ông ta.
Trần Kế Duệ không cho phép thì Trần Cảnh sẽ không làm.
Người con trai nhuộm tóc vàng vỗ vai đồng bọn: “Trần Cảnh chở người về kìa!”
“Thật hay giả vậy? Bình thường anh không nói gì, anh chở ai về vậy chứ?”
“Tao nghe nói anh có em gái đó, không lẽ chở em gái anh về?”
“Không thể nào, ai cũng biết em gái anh đang học đại học, từ trước đến giờ chưa trở về con hẻm tối tăm này bao giờ, người ta là em gái đại học đó, người ta xem thường nơi như này.”
…
Người khác nói gì thì mặc họ, bọn họ chạy qua vũng nước, đến nhà rồi.
Trần móc chìa khóa ra mở cửa, quay đầu lại thì liền nhìn thấy cô gái trẻ không biết làm thế nào để cởi nón bảo hiểm ra, cô hoàn toàn không biết mở dây, rõ ràng cô chưa từng đội thứ này.
Trần Cảnh tiện tay ấn cằm cô xuống, lấy nón bảo hiểm ra khỏi đầu cô. Trần Cảnh đã quen sống một mình, vì anh nói lắp, giọng nói rất khó nghe nên anh rất ít khi nói chuyện.
Năm nay anh hai mươi bốn tuổi, anh rất đẹp trai, trông vừa phong trần vừa lạnh lùng quyến rũ. Điểm dễ thấy nhất chính là vết sẹo ở cổ họng của anh.
Đại Ninh quan sát anh.
Nếu nói đến người Đại Ninh thấy lạ lẫm nhất trong ba người may mắn thì phải kể đến người đang đứng trước mặt cô.
Sau này anh cũng không nói gì nhiều, nhưng người nói không nhiều thường ra tay rất độc ác. Không phải người xưa từng nói hay sao, con chó biết cắn người là con chó không sủa. Nhà họ Kỷ bị nhà họ Ngôn đánh đá chèn ép thở không nổi, có thể đoán biết được năng lực của Trần Cảnh.
Đại Ninh đã từng nghe kể rất nhiều chuyện về anh, nhưng khi tiếp xúc anh ở khoảng cách gần thì đây là lần đầu tiên.
Đại Ninh ngắm nhìn ngôi nhà ở trước mặt, trong lòng cô chê bai nói chuyện với Thanh Đoàn: “Lại là một người nghèo nát nữa.”
Thanh Đoàn: “Vốn dĩ Ngôn Cảnh mới là người kế thừa gia nghiệp nhà họ Ngôn, nếu như nhà họ Ngôn biết anh vẫn còn sống thì Ngôn Minh Khấu đã trở thành cậu hai rồi.”
Nên biết rằng xuất thân của Ngôn Cảnh cũng hệt như của Đại Ninh, đều là con rồng mắc cạn.
Thanh Đoàn vốn tưởng Kỷ Điềm sẽ nói tin tức đứa con trưởng cho nhà họ Ngôn biết, không ngờ rằng cô ta đã âm thầm giấu giếm, lại còn làm ra danh sách trao đổi sinh viên đi đến thành phố Phụng Minh nữa.
Đại Ninh thì lại hiểu suy nghĩ của Kỷ Điềm, cả thành phố Bắc Kinh không ai ngờ rằng cô ta lại chạy đến thành phố Phụng Minh.
Lần nào cũng có kịch bản giống nhau thì không vui, Đại Ninh thích làm ngược lại với Kỷ Điềm, nếu như Kỷ Điềm thích làm thiên kim vậy thì lần này cô sẽ diễn vai cô gái nghèo khó vậy.
Chuyện đầu tiên Trần Cảnh làm sau khi về nhà chính là rửa tay, anh vẫy vẫy tay với Đại Ninh.
Đại Ninh cũng đến bồn rửa tay.
Bột sô cô la bị rửa sạch, để lộ đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cô, bên trong móng tay rất sạch sẽ, đầu ngón tay cô còn hơi hồng hồng.
Trần Cảnh nhìn cô.
Theo lý mà nói thì bây giờ nên nấu cơm ăn rồi, nhưng hôm nay trong nhà có thêm một cô gái lạ, trông cô dơ dáy thế, phải tắm rửa cho sạch sẽ đã.
Trần Cảnh lấy xà phòng và khăn ra, ra hiệu cho cô rửa mặt.
Đại Ninh ngơ ngác nhìn anh, như thể cô không hiểu anh muốn nói cái gì. Trần Cảnh cau mày lại.
Không lẽ anh đã nhặt một con ngốc về nhà rồi chứ? Tự mình rửa mặt mà cũng không biết.
Chỉ có mình Thanh Đoàn biết Đại Ninh đang lười biếng, bột sô cô la dày nên vậy nên cô làm biếng rửa, cô muốn Trần Cảnh giúp cô rửa.
Quả nhiên, Trần Cảnh cứ ngỡ cô là con ngốc thật, anh để cô ngồi lên ghế, đi nhún nước cái khăn lau rồi đi sang lau mặt cho cô.
Đại Ninh ngồi im để được lau mặt, cô ngẩng gương mặt nhỏ lên để tiện chọ Trần Cảnh lau sạch sẽ một chút.
Bột sô cô la nhạt dần, để lộ làn da trắng nõn dịu dàng của cô gái.
Ánh mắt của cô sáng chói ngây thơ, cô cũng nhìn anh thật kỹ.
Bột sô cô la phủ quá dày, Trần Cảnh phải đi nhún nước khăn hai lần để nhìn rõ đường nét trên gương mặt của cô. Dù trên mặt cô có bị bôi bột sô cô la thì anh vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô rồi.
Tay của Trần Cảnh ngưng bặt lại, anh lau mất lớp bột cuối cùng trên mặt cô.
Một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra.
Vốn dĩ Trần Cảnh nghĩ đứa con gái nhà giàu hôm nay anh gặp ở trường đại học của Trần Liên Tinh đã đẹp lắm rồi, nhưng cô gái trước mặt đã cập nhật tri thức cuộc đời của anh.
Cô đẹp chết đi mất, không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả cảm giác này được, cô như cô tiên bước ra từ bức tranh sơn dầu, lông mày cô có chút non nớt, nhưng khí chất trẻ trung của cô gái mới là thứ tuyệt vời nhất.
Nếu so với cô gái ở trước mắt, cô Kỷ kia cũng là loại nhan sắc tầm thường mà thôi.
Nếu như anh là người xấu, đem cô bán đi thì có lẽ đủ tiền ăn uống vui chơi cả đời này ấy chứ.
Ánh mắt của Trần Cảnh lạnh nhạt hơn mấy phần.
Nếu cô có là một con ngốc có vấn đề về trí óc hay là một cô gái xấu xí thì anh sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng ánh mắt cô rất linh động, người đẹp như vậy sao lại không ai chịu nhận nuôi cô chứ? E rằng thân phận của cô không đơn giản.
anh quay về phòng lấy một quyển sách và một cây viết ra.
Trần Cảnh viết chữ lên sách rồi đưa cho cô xem: “Em là ai?”
Đại Ninh lắc lắc đầu: “Em quên mất rồi, em nhớ có người đuổi em đi thôi, em đi cả đường thì gặp được anh trai đó.”
“Anh không phải anh trai của em.”
Đại Ninh thấy anh viết như vậy thì kiên định nhõng nhẽo nói: “Nhưng mà em nhớ anh, anh chính là anh trai của em!”
Sau khi nói xong cô còn tự mình khẳng định gật gật đầu.
Cô trông có vẻ thật thà như vậy, nếu như không phải Trần Cảnh không mất trí nhớ thì anh sẽ tưởng mình là anh trai cô thật. Vốn dĩ Trần Cảnh không thích nói nhiều, nên anh sẽ không tranh cãi qua lại với cô nhiều về chuyện này, đem một cô gái xinh đẹp có vấn đề về trí nhớ về nhà khiến anh cảm thấy rất phiền phức.
Tuy cô rất xinh đẹp nhưng Trần Cảnh không hề có suy nghĩ khác với cô, anh có rất nhiều rất nhiều chuyện cần làm: trị khỏi bệnh cho mẹ Trần, nuôi Trần Liên Tinh học hết đại học, còn phải đi tìm người hãm hại bố nuôi trả thù, cứu bố nuôi ra ngoài.
Trần Cảnh không hề có ý định nuôi cô lâu.
“Ngày mai em rời đi đi!” Những chữ đó được viết rất cứng cáp, cứ như lực xuyên thấu qua tờ giấy vậy.
Đại Ninh biết khiến anh thay đổi chủ ý cũng không có ý nghĩa gì, cô cũng không cãi lại, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn anh.
Cô hôn mê ba năm trời nhưng dáng vẻ gần như không có thay đổi gì, cộng thêm việc trời sinh ngoại hình cô có hơi con nít, da mặt cô lại dày, cô giả đáng thương thì đỉnh lắm.
Tiếc rằng trong mắt người đàn ông trước mặt chỉ có chuyện kiếm tiền, trái tim anh lạnh lẽo vô cùng.
Đã hai năm Trần Liên Tinh không quay về đây, đồ đạc của cô ta cũng đã được chuyển đi cả, Trần Cảnh tìm một chiếc áo sơ mi hơi cũ và một cái quần đưa cho cô, bảo cô đi tắm.
Đại Ninh giơ tay nhận lấy.
Trần Cảnh quen nhìn sắc mặt đoán ý, vừa nhìn qua anh liền biết cô nghĩ gì, rõ ràng cô đang chê bai bộ quần áo này, ở nhờ nhà người ta còn kiêu ngạo vậy, có lẽ gia cảnh trước đây của cô rất tốt.
Trần Cảnh biết đạo lý không nên lạm dụng lòng tốt, trước giờ anh là người lạnh lùng, hôm nay anh không nên mở lòng mới phải.
anh viết nói: “Em không có sự lựa chọn đâu, thay đồ đi.”
Đại Ninh mất tập trung hỏi: “Anh trai ơi, sao anh không chịu nói chuyện vậy?”
Trần Cảnh nhìn cô, anh không hề có biểu cảm gì viết: “Tôi là người bị nói lắp.”
Cô gật gật đầu, không tỏ vẻ khinh thường anh cũng không đồng ý với anh, cô tự nhiên như thể nghe anh nói anh là đàn ông vậy.
…. Em tên là gì?
“Em nhớ có người gọi em là Đại Đại, anh trai ơi anh tên là gì?”
… Trần Cảnh.
Đại Ninh vui vẻ nói: “Woa, vậy em tên Trần Đại Đại ha.”
Trần Cảnh…
anh im lặng hồi lâu rồi viết: Đi tắm đi, chai màu trắng trong phòng tắm là sữa tắm đó, lát nữa anh sẽ đưa khăn mới đến cho em, em đừng động đồ đạc lung tung. Nơi này không hề an toàn, nếu em muốn chết thì cứ tự mình đi ra ngoài thử đi, tắm xong rồi thì ra ăn cơm.
Cuối cùng hình như cô cũng hiểu ra “nhà giàu tiêu tiền như rác” tạm thời như anh thật ra cũng không có tiền gì, cô ngoan ngoãn gật đầu, ôm quần áo ở bên cạnh lên.
Trần Cảnh bỏ sách xuống, quăng cho cô một cái khăn tắm mới rồi đi nấu cơm.
Xém chút thì Đại Ninh đã không chụp được cái khăn tắm, người đàn ông đó lạnh lùng quay đi.
Đại Ninh đóng cửa phòng tắm lại, cô chê bai giũ giũ quần áo trên tay mình: “Vải còn không bằng cái quần mình cắt lung tung làm dơ này nữa.”
Thanh Đoàn an ủi cô: “Ít gì cũng sạch sẽ mà, cô tắm đi, tôi chặn tầm nhìn rồi.”
Phòng tắm nhà Trần Cảnh rất nhỏ, nếu như ba năm trước mà Đại Ninh đến đây có lẽ cô sẽ chê bai đủ điều, sống ở đây nửa ngày cũng không sống nổi. Nhưng cô sống ở thôn Hạnh Hoa mấy tháng, dù hoàn cảnh ở thành phố Phụng Minh không tốt cỡ nào cũng không thể kém như cái thôn trong núi kia được.
Ít ra còn có máy nước nóng, có bồn cầu xả nước.
Bột sô cô la dính lâu lên chân thì không được thoải mái, Đại Ninh cởi đồ ra, tắm thoải mái một phen.
Lúc cô mặc đồ thì phát hiện quần áo của Trần Cảnh có hơi rộng quá, Đại Ninh xắn tay áo ống quần lên, còn thắt rút ở eo nữa.
Đại Ninh vui vẻ chạy ra, Trần Cảnh đã nấu xong cơm rồi. Nhìn anh trông có vẻ nếu như cô đi ra trễ một chút thì anh sẽ tự mình ăn trước vậy.
Phòng khách nhà anh cũng rất đơn sơ, đồ dùng trong nhà cũng rất cũ kĩ, điểm đáng đánh giá cao duy nhất chính là Trần Cảnh rất ưa sạch sẽ, tuy rằng ngày thường đi làm mấy công việc bận bịu vô cùng nhưng cũng không quên vệ sinh nhà cửa.
Trần Cảnh đưa cho cô đôi đũa, khi nhìn thấy đĩa dưa leo xào thịt trên bàn, gương mặt nhỏ đang vui vẻ của cô bỗng trở nên cứng đờ.
Thanh Đoàn bịt miệng, nó phì cười trên nỗi đau của người khác.
Đại Ninh nghiêng đầu: “Anh trai à, chúng ta ăn mấy món này sao?”
Trần Cảnh gật đầu, anh đang rất đói, anh không nhìn cô nữa mà bục mặt ăn cơm.
Đại Ninh không chê bai ra ngoài miệng, cô bới nửa chén cơm cho mình, gấp vài cọng thịt, khó ăn vô cùng.
Có mấy lúc Đại Ninh cũng rất biết nhìn thời thế, mấy thứ đồ như thế này cô nhất định sẽ không ăn lại lần hai, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhà Trần Cảnh, người may mắn không hề có ý tốt với cô, nếu như chọc giận anh e rằng không cần đợi đến ngày mai, có lẽ anh sẽ lập tức quẳng cô gái lạ lẫm mới nhặt được ra đường mất.
So với cô thì Trần Cảnh ăn rất ngon lành, anh làm mấy công việc nên phải bồi bổ thể lực.
Đại Ninh cũng chẳng ăn uống gì mấy, Trần Cảnh cũng để ý đế, nhưng anh cũng không định quan tâm cô. Đối với Trần Cảnh mà nói, Đại Ninh nhất định phải rời đi, anh không phải kẻ ngốc, cũng không phải người mù mắt tốt bụng, dĩ nhiên anh sẽ không chăm sóc cô như chăm sóc Trần Liên Tinh rồi.
Cũng may Trần Cảnh không đối tốt với Đại Ninh, nhưng cũng không ngược đãi cô, thấy cô không định ăn cơm tiếp nữa thì anh thu chén đũa lại đi nhà bếp rửa chén.
Lúc Trần Cảnh đang rửa chén, Đại Ninh đã đi theo đứng bên cạnh cửa nhà bếp, cô dùng đôi mắt to nhìn bóng lưng của anh, thấy anh quay đầu lại thì cô cong môi nở một nụ cười rất ngoan ngoãn, rất ngọt ngào.
Trần Cảnh nhìn sang chỗ khác, anh không để lộ cảm xúc gì, sắp xếp xong chén đũa thì rửa tay.
Đây là lần đầu tiên có người tin tưởng anh, dựa dẫm anh. Nói ra cũng rất buồn cười, trong thời gian tám năm anh chăm sóc hai mẹ con nhà họ Trần, bọn họ vẫn không đối xử với anh như người thân, có khi cầu xin, có khi nghi ngờ, nhưng duy nhất chưa bao giờ thân thiết quen thuộc này.
Cho dù Trần Liên Tinh có một phần mười sự chân thành thôi thì anh cũng nhất định sẽ trở thành người anh trai tốt nhất trên đời này.
Tiếc rằng, Đại Ninh có cười đẹp thì cũng vô dụng, anh cũng vẫn không thu nhận cô.
Trần Cảnh cầm quyển sách lên viết: “Nơi này không thích hợp với em, em ở một đêm thôi, muộn nhất là chiều ngày mai, sau khi ăn cơm xong thì tự mình rời đi, đi tìm một người đáng tin thu nhận em.”
Ánh mắt Đại Ninh lóe lên sự đau lòng.
Trần Cảnh cũng không có hành động gì, thu nhận cô một đêm còn được, nhưng hai người bọn họ không thân không thiết, dù bản thân anh có trông rất giống với anh trai cô, thì Trần Cảnh cũng không thể nuôi cô như nuôi em gái được.
anh cũng không phải người tốt gì, chăm sóc hai mẹ con Trần Liên Tinh còn không kịp, thời gian đâu để tâm tới người khác.
Hoàng hôn bên khung cửa sổ tháng năm có màu đỏ của hoa hồng.
Đại Ninh dụi dụi mắt, trông cô rất khó chịu, có vẻ như cô đã hiểu ra sao Trần Cảnh không hề chào đón cô.
Trong lòng cô cả nghĩ phải diễn như cô cực khổ lắm, sau này chỉ có mình bản thân cô muốn đi, người khác không có quyền đuổi cô đi.
Cô đã nhớ mối thù này, sau này cô muốn Trần Cảnh phải quỳ xuống cầu xin cô đừng đi!