Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hạ Tĩnh Thạch chậm rãi bước lại gần, ném một chiếc bình sứ vào giữa nệm giường: “Đây là cao hóa ứ thượng hạng, mau chữa cho nhanh lành. Ngân cung ta đưa cho ngươi vẫn chưa thử qua, không biết ngươi dùng có thuận tay không.” Nghe giọng hắn ôn hòa, Phó Nhất Tiếu suýt không kìm được muốn khóc, bèn cắn đốt ngón tay ép nước mắt nuốt ngược vào trong. Bóng người bên cạnh chợt loé, ngón tay đang cắn trong miệng đã bị hắn kéo ra: “Xem ngươi kìa, đã cắn đến tím bầm rồi còn ra sức cắn, ngươi thật không biết đau hay cố giả vờ không biết đau vậy?” Vừa nói, Hạ Tĩnh Thạch vừa rút nút bình sứ, dùng ngón tay quệt một ít thuốc mỡ rồi khẽ bôi lên ngón tay nàng: “Ngươi đó, quá bốc đồng, hôm qua nếu ta không phạt ngươi, quan truyền chỉ trở về tâu với Thánh Đế, thì đâu chỉ là chuyện ăn gậy.”
Nàng ngây người nhìn sườn mặt hắn, đôi mày cương nghị mà vẫn ôn hòa, sống mũi thẳng tắp toát lên vẻ sắc bén, một đôi mắt đen sắc như chim ưng, đôi môi mỏng thường mỉm cười. Nhưng nghe người ta nói, kẻ môi mỏng thường bạc tình. Nàng bất chợt rút tay, ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào lòng hắn: “Điện hạ, không đồng ý liên hôn có được không?”
Hạ Tĩnh Thạch không lập tức đẩy nàng ra, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Lại nói những lời này, hôm qua ăn gậy còn chưa đủ sao?”
“Nhưng...” Nàng mặc kệ vết thương trên người, hét một hơi: “Nhất Tiếu nguyện làm thiếp, làm nô, làm tỳ cho Điện hạ, chỉ cầu Điện hạ đừng liên hôn!”
Hạ Tĩnh Thạch bật cười một tiếng: “Ngươi cũng không tham lam, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ đến làm thiếp — Được rồi, đừng đùa nữa, Thánh chỉ đã ban, đợi ngươi lành vết thương thì đi giúp Vị Nhiên thu xếp hành trang cho bổn vương, nhiều nhất nửa năm, bổn vương sẽ phải lên đường đến Túc Sa...”
“Ta không có đùa!” Nàng cố chấp siết chặt vòng tay: “Ba năm qua Nhất Tiếu vẫn luôn ngưỡng mộ Điện hạ...”
Tay Hạ Tĩnh Thạch lập tức dừng trên lưng nàng: “Trong lòng ngươi hiểu rõ, những năm qua ngươi cùng bổn vương xuất binh rong ruổi, vào sinh ra tử, ngươi coi bổn vương là huynh trưởng, bổn vương cũng chỉ coi ngươi là muội muội.” Phó Nhất Tiếu cười lạnh, ngắt lời: “E rằng chỉ có Điện hạ nghĩ vậy, Nhất Tiếu từ trước đến nay...” Nàng chưa dút lời, đã bị Hạ Tĩnh Thạch mạnh tay đẩy ra, ngã vào góc giường. Cú va bất ngờ khiến Phó Nhất Tiếu đau đến mức phải nắm chặt chăn gấm, nhưng nàng vẫn cắn răng không kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn đầy hy vọng: “Bây giờ Điện hạ muốn Nhất Tiếu cũng được, chỉ cầu Điện hạ đừng cưới vị công chúa kia...”
“Phó Nhất Tiếu, ngươi vẫn chưa hiểu sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tĩnh Thạch lặng lẽ lướt từ đầu đến chân nàng: “Bổn vương không chấp nhận bất kỳ sự ràng buộc hay gông cùm nào. Với sự cố chấp cùng thiên phú hơn người của ngươi, mức độ trói buộc ấy đâu còn là hai chữ ràng buộc, gông cùm có thể hình dung? Đây mới là điều bất khả thi lớn nhất giữa ngươi và bổn vương.” Phó Nhất Tiếu không cam lòng gào lên: “Nhưng, Nhất Tiếu thật lòng yêu Điện hạ mà!”
“Thật lòng?” Hắn mỉm cười, đáy mắt tuyệt nhiên không vương chút hơi ấm: “Yêu hay không yêu là chuyện của ngươi, can hệ gì đến bổn vương?” Dứt lời, hắn quăng bình sứ trong tay lên mặt chăn, rồi bước rời khỏi phòng.
Phó Nhất Tiếu khép mắt, cảm nhận trái tim đang chậm rãi nứt vỡ, tôn nghiêm bị chà đạp thành tro bụi, từng mảnh từng mảnh mắc trên lông mi, run rẩy rơi theo giọt lệ của nàng.
Đau, đau thấu xương, dẫu là vết thương nơi chiến trường cũng chưa từng dữ dội đến vậy. Chết có lẽ còn dễ chịu hơn lúc này. Nàng tự căm ghét mình vì thấp hèn và vô sỉ, nỗi sỉ nhục trên thể xác, cùng một trái tim chân thành bị giày vò.
“Nhất Tiếu, đừng bướng bỉnh như trẻ con nữa.” Tiêu Vị Nhiên ôn tồn khuyên nhủ, Phó Nhất Tiếu vẫn tay chân thoăn thoắt thu dọn đồ đạc.
“Bị Điện hạ phạt một lần thì có gì ghê gớm, ta với Vị Nhiên chẳng phải cũng từng bị phạt sao?” Ninh Phi cũng cố gắng khuyên can. Phó Nhất Tiếu trừng hắn một cái, vòng qua bên, với lấy hộp tên trên bàn.
“Này..." Ninh Phi chặn tay nàng: “Ngươi chờ một lát, ta đã cho người mời Điện hạ rồi. Chúng ta khuyên ngươi không nghe, lời của Điện hạ ngươi phải nghe chứ?” Phó Nhất Tiếu cuối cùng cũng dừng tay: “Điện hạ biết ta muốn đi, Điện hạ sẽ không đến đâu.”
Tiêu Vị Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ biết ư? Sao ngươi chắc Điện hạ sẽ không đến?” “Ừm." Phó Nhất Tiếu đáp, đeo hộp tên lên lưng: “Ta đã xin từ quan, Điện hạ cũng chuẩn y rồi.”
“Sao có thể!” Ninh Phi lo lắng đi đi lại lại: “Sao Điện hạ vì chút chuyện nhỏ này lại để ngươi từ quan?”
Phó Nhất Tiếu lặng im. Tiêu Vị Nhiên nhìn đôi mắt hơi ảm đạm của nàng, phần nào thấu hiểu, bèn ngăn Ninh Phi: “Được rồi, đừng khuyên nữa.” Ninh Phi dậm chân nói: “Nhất Tiếu là do ta tiến cử vào vương doanh, ngươi chẳng phải vẫn nói thiên phú của nàng hiếm có sao? Không khuyên, lẽ nào trơ mắt nhìn nàng rời đi như vậy?”