Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ánh mắt Nhất Tiếu rời khỏi bóng lưng Tuyết Ảnh đang khuất dần vào bóng tối, dừng trên cây trường cung treo trên tường, nàng khẽ cười tự nhủ: "Đã bốn năm không dùng, rỉ sét âu cũng phải. Nhưng mà, cung ở đây, ngươi định đi đâu để lau chứ..."

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nến cháy lách tách thỉnh thoảng vang lên.

Trên khu săn bắn Lộc Thành, một thiếu nữ cưỡi ngựa đuổi theo bầy hoàng dương chạy tán loạn. Nàng thoăn thoắt lắp tên vào cung, dây vừa bật, mũi tên đã xé gió rít qua, một con hoàng dương trúng tên quỵ xuống. Ngay tức khắc, bên ngoài nổi lên tiếng reo hò cổ vũ.

"Nếu Nhất Tiếu sinh ra là nam nhi, e đã bỏ xa chúng ta rồi." Ninh Phi thúc ngựa đuổi theo mấy bước, đón Nhất Tiếu đang quay ngựa trở lại. Tiêu Vị Nhiên nối gót, cười nói: "Nếu nàng là nam nhi, không biết Điện hạ còn phải vì nàng mà hao tổn tâm tư đến mức nào nữa."

Nhất Tiếu mười bảy tuổi, lưng đeo trường cung, mày kiếm mắt sáng toát ra anh khí. Vừa chạm đất, nàng chẳng thèm liếc Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên, đã lớn tiếng với người phía sau họ: "Mang cung ra đây!"

Hạ Tĩnh Thạch chậm rãi ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của nàng. Đôi mắt sâu không thấy đáy ấy như một làn nước thu trong vắt. Hắn nhếch môi cười: "Như ngươi mong muốn."

Kỳ thực, cây cung đó vốn là để tặng nàng. Chỉ vì nhất thời nổi hứng trêu chọc, hắn mới đặt điều kiện phải bắn gục một con mãnh thú đang chạy trong vòng năm hơi thở rồi mới đưa.

Thấy nàng mừng rỡ đón lấy cây cung bạc sáng loáng mà mân mê, Tiêu Vị Nhiên véo má nàng: "Nha đầu ngươi đúng là, chẳng hiểu lễ nghi gì cả, sao lại dám lớn giọng với cả Điện hạ như thế." Nhất Tiếu vung cung vác lên vai: "Ngươi phiền quá đi! Điện hạ có để ý đâu." Nói rồi nàng quay người chạy về phía Ninh Phi: "Ninh Phi, mau đi thử cung mới với ta!"

Ninh Phi vừa trao lại dây cương cho nàng, sau lưng đã dội tới tiếng vó ngựa dồn dập: "Điện hạ, các vị đại nhân..." Một tên thị vệ hoàng cung đang phi ngựa thần tốc tới gần.

Hạ Tĩnh Thạch không còn vẻ ôn hòa như trước, đôi mắt đen nheo lại lạnh lùng: "Xảy ra chuyện gì?" Thị vệ ghì cương, nhảy xuống ngựa, quỳ bẩm: "Thánh Đế bệ hạ có thánh chỉ, mời Điện hạ mau ra nghênh chỉ!"

Hạ Tĩnh Thạch khẽ gật: "Biết rồi, bản vương về ngay." Hắn ngoái nhìn ba người phía sau: "Các ngươi cũng theo ta về."

Tuy Nhất Tiếu rất muốn đi thử cung mới trước, nhưng lời của Hạ Tĩnh Thạch đối với nàng là mệnh lệnh không thể trái. Nàng đành ỉu xìu cùng Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên lật mình lên ngựa, theo Hạ Tĩnh Thạch phi về phía vương thành.

Nàng sinh ra trong một gia đình văn thần lừng danh của Cẩm Tú vương triều. Nhưng mẹ nàng chỉ là một tỳ nữ của Phó gia, không địa vị nên không ai để tâm đến nàng. Vì thế, nàng suốt ngày lêu lổng với đám con trai, dưỡng thành tính nết phóng khoáng, lại kết giao với Ninh Phi thành đôi bạn tri kỷ.

Sau khi Ninh Phi nhập ngũ, đã tiến cử nàng cho Trấn Nam Vương Hạ Tĩnh Thạch. Tại đại hội võ kỹ sau đó, nàng khiến bốn phía kinh ngạc với tài bắn cung xuất thần nhập hóa, cũng giành được sự tán thưởng của Trấn Nam Vương. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nàng được phá lệ tuyển dụng, đầu quân dưới trướng Trấn Nam Vương làm một Hiệu úy. Sau khi dẹp yên chiến loạn nàng được thăng lên Đô úy.

Bao năm qua, ánh mắt nàng vẫn sùng kính dõi theo Hạ Tĩnh Thạch, ngưỡng mộ vẻ cao sang toát lên trong từng cử chỉ của hắn, say mê từng phân khí độ tỏa ra từ con người hắn. Để có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn, nàng đã thẳng thừng từ chối lời theo đuổi của bao quân tướng trẻ tuổi. Tuổi tác ngày một lớn, bà mối đến cửa ngày một ít, nàng cũng chẳng bận lòng.

Thế nhưng Hạ Tĩnh Thạch vẫn lạnh nhạt.

Không chỉ với nàng, hắn đối với tất cả mọi người đều như vậy, khi thì thân thiết, khi lại xa cách. Nhưng những điều đó chưa từng khiến nàng lùi bước. Chỉ cần có thể khiến hắn vui lòng, nàng cam chịu dốc hết tất cả. Nàng cũng không biết cuối cùng tình cảm của mình sẽ trôi về đâu, chỉ mong được ở bên cạnh hắn như thế này.

"Khâm thử..." Viên quan truyền chỉ kéo dài giọng, cười tủm tỉm gấp thánh chỉ lại: "Tiểu thần nghe nói lần liên hôn này là Hí Dương công chúa chỉ đích danh muốn gả cho Điện hạ. Ngay cả công chúa của địch quốc cũng bị phong thái của Điện hạ làm cho xiêu lòng, Điện hạ thật là..."

"Thánh chỉ này không thể nhận!" Phó Nhất Tiếu đang quỳ phía sau bỗng bật dậy, dọa viên quan truyền chỉ giật nảy mình.

"Nhất Tiếu, không được hồ đồ." Tiêu Vị Nhiên liếc nhìn Hạ Tĩnh Thạch sắc mặt khó dò, cất tiếng ngăn trước.

Nhất Tiếu vẫn quật cường đứng đó, đôi mắt to trừng trừng nhìn viên quan truyền chỉ đầy giận dữ: "Mấy năm nay Điện hạ vì chuyện biên thùy, vài ngày không chợp mắt là chuyện thường. Bây giờ chiến sự khó khăn lắm mới tạm yên, vừa được mấy ngày an ổn, Thánh Đế lại muốn để Điện hạ liên hôn với địch quốc! Không đánh trận nữa thì hết giá trị lợi dụng rồi phải không?" Viên quan truyền chỉ lắp bắp quát: "Lớn, lớn mật!"