Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Còn đau không?" thiếu nữ thú vị nhìn từng cử chỉ của nàng: "Vết thương của ngươi được bôi thánh dược chữa thương Hắc Ngọc Tủy của vương thất Túc Sa, sẽ không để lại sẹo đâu."

Nhất Tiếu khẽ cười một tiếng: "Lại giở trò gì mới sao, Hí Dương công chúa."

Nghe vậy, thiếu nữ kinh ngạc ghé sát lại giường, gần như dán vào mặt Nhất Tiếu: "Sao ngươi lại cho rằng ta là Hí Dương công chúa?"

Nhất Tiếu không chớp mắt nhìn thẳng nàng ta: "Nhất Tiếu dù có nông cạn, ít hiểu biết, cũng không đến nỗi không biết hoa điền vẽ cánh chuồn dát vàng là vật chuyên dùng của quý nữ vương thất."

Nàng ta đảo mắt: "Vậy cùng lắm cũng chỉ chứng minh ta là người trong vương thất, không thể nói rõ ta chính là Hí Dương công chúa được."

Nhất Tiếu nhướng mày: "Túc Sa quốc có quý nữ nào quan tâm đến Cẩm Tú hơn cả Phượng Hí Dương sao?"

"Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao hoàng huynh lại hạ lệnh cứu chữa ngươi rồi." Phượng Hí Dương vỗ tay cười nói: "Cái khí phách ngạo nghễ của ngươi, thật khiến người ta hận cũng không được, mà yêu cũng không xong!"

"Hí Dương?" Giọng Phượng Tùy Ca đột ngột xen vào: "Sao muôi lại ở đây?"

Phượng Hí Dương đứng thẳng người, cười nói: "Thay huynh thăm mỹ nhân chứ sao!"

Phượng Tùy Ca đặt chén thuốc trong tay lên bàn, sải bước tới gần, kéo nàng lùi lại mấy bước: "Đừng lại gần nàng ta như vậy, không sợ nàng ta bắt giữ muội làm con tin để bỏ trốn sao?"

Phượng Hí Dương lười biếng gỡ tay hắn ra: "Hoàng huynh, huynh tưởng ta không biết huynh đã cho nàng ta ăn gì sao?"

Phượng Tùy Ca không ngờ nàng sẽ nói vậy, bèn mím môi, nói với Phượng Hí Dương: "Muội ra ngoài trước đi."

Phượng Hí Dương khẽ cười: "Biết rồi, hoàng huynh." Nàng thướt tha đi đến cửa, quay đầu lại nháy mắt với Nhất Tiếu: "Yên tâm dưỡng thương, hoành huynh ta tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi đâu." Nói xong liền tự mình đóng cửa đi mất.

Im lặng một lúc, ánh mắt Phượng Tùy Ca rơi xuống chén thuốc còn đang bốc hơi nóng. Hắn quay lại bàn cầm chén thuốc lên, đưa thẳng đến trước mặt Nhất Tiếu: "Nếu đã tỉnh, thì tự mình uống đi!"

Nhất Tiếu chậm rãi nhận lấy, rồi đột ngột vung tay, hất thẳng chén thuốc về phía người trước mặt, chế nhạo nói: "Nhất Tiếu trước nay thân phận thấp hèn, không uống nổi loại thuốc quý giá này."

Thuốc nước màu nâu sẫm văng tung tóe, chảy dọc trên gương mặt Phượng Tùy Ca. Hắn điên cuồng chộp lấy cổ tay nàng, xốc nàng lên: "Ngươi đừng có không biết điều." Giọng nói không chút hơi ấm của hắn mang theo nụ cười lạnh. Hắn bóp cằm nàng, ép nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt đang bùng cháy lửa giận của hắn, khóe môi cong lên một tia khinh miệt: "Với tình hình của ngươi bây giờ, ta chỉ cần động một ngón tay cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết. Cho nên, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở lại đây đi."

Nhất Tiếu cười lạnh: "Ta thực sự muốn nếm thử mùi vị sống không bằng chết."

Phượng Tùy Ca thẳng tay quăng nàng lên giường: "Vậy thì cứ chờ xem."

Phượng Tùy Ca vừa thay xong bộ y phục vấy bẩn, Phượng Hí Dương đã đẩy cửa tiến vào. Nàng thản nhiên nhón một miếng bánh phù dung tinh xảo trên bàn bỏ vào miệng, lãnh đạm nói: "Hoàng huynh kể ra cũng là lần đầu tiên gặp phải đối thủ khó nhằn như vậy nhỉ?"

Phượng Tùy Ca liếc mắt nhìn nàng: "Hạ Tĩnh Thạch không đến mà muội cũng chẳng hề sốt ruột, xem ra ta đã uổng công làm kẻ tiểu nhân rồi."

Phượng Hí Dương phủi vụn bánh trên tay, giọng vẫn còn ngọng nghịu: "Thánh chỉ của Thánh Đế Cẩm Tú đã ban, hắn cũng đã tiếp chỉ. Nếu không cưới ta, hắn cũng không thể cưới người nào khác."

Phượng Tùy Ca bất lực hỏi: "Nếu hắn cáo bệnh cả đời, ngươi định ở Túc Sa chờ hắn cả đời hay sao?"

Phượng Hí Dương hừ lạnh một tiếng: "Cả đời thì cả đời, đường cùng thì ta đến tận Cẩm Tú tìm hắn. Ngược lại là huynh, giam cầm ái tướng của hắn tại Thủy Hội Viên, rốt cuộc là muốn giở trò gì?"

Phượng Tùy Ca chau mày, nâng chén trà lên môi: "Ta chỉ e Hạ Tĩnh Thạch sẽ giở mánh khóe, nếu hắn thực sự có thành ý, đã sớm đến rước muội rồi. Chỉ là ta đoán không ra rốt cuộc hắn đang bày trò gì, cho nên..."

Phượng Hí Dương khẽ cười: "Chỉ sợ có kẻ mượn việc công báo thù riêng thôi. Cái tên của nàng ấy, khiến ta bất giác liên tưởng đến một túi thơm đấy, hoàng huynh."

Thấy Phượng Tùy Ca bị sặc đến ho sặc sụa, Phượng Hí Dương tỏ vẻ thỏa mãn, thong thả bước về phía cửa: "Hí Dương còn phải đi luyện đàn, xin cáo lui trước."

Hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt tóe lửa của Phượng Tùy Ca, nàng vịn khung cửa, buông thêm một câu: "Đừng làm nàng ấy bị thương nặng quá. Nàng ấy một khi đã hận ai, chính là hận thấu xương tủy."

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Phượng Hí Dương, Phượng Tùy Ca liền găm ánh mắt căm hờn vào tấm cửa, tựa như muốn khoét thủng một cái lỗ trên đó. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới trút ra một hơi dài nặng nề, rồi chậm rãi ngồi phịch xuống ghế.