Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nghe đến đây, Ninh Phi liền mắng xối xả: “Ngươi còn mặt mũi nhắc đến bốn năm trước sao? Lúc đó ngươi không nói rõ một lời đã nhảy xuống. Đến tận bây giờ ta nghĩ lại mà tim vẫn còn đau nhói...” Lời chưa dứt, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, né tránh tiếng gió tạt từ sau lưng, rồi lùi lại hai bước.
Tuyết Ảnh cầm một cây xẻng sắt. Thấy hắn né được, nàng tức đến thở hổn hển: “Nếu không phải cha ta sống chết không chịu dạy ta võ công, hôm nay ta nhất định đập lún cái đầu chó của ngươi xuống bụng!” Nhất Tiếu thở dài, tiến lên nhận lấy chiếc xẻng: “Đưa cho ta đi, không lát nữa lại kêu ca tay bị chai sần.”
Ý cười trong mắt Tiêu Vị Nhiên lóe lên rồi tắt lịm: “Nhất Tiếu, theo chúng ta về đi. Năm đó Điện hạ đã hạ lệnh cấm quân đi theo không được nhắc đến chuyện ấy. Đối ngoại cũng chỉ tuyên bố ngươi được người điều đi công cán. Ngươi trở về chịu tội với Điện hạ, Điện hạ sẽ không làm khó ngươi đâu.”
“Không cần đâu." Nhất Tiếu liếc hắn một cái: “Sống những ngày tháng lang bạt bốn năm, ta đã không còn hợp với cuộc sống binh đao ngựa chiến nữa, trở về cũng chỉ khiến Điện hạ thất vọng.”
Ninh Phi vừa cảnh giác Tuyết Ảnh, vừa không nén được chen lời: “Ta cũng là nghe Vị Nhiên nói mới biết tâm ý của ngươi. Nếu ngươi cùng chúng ta trở về, chẳng phải lại có thể ở bên cạnh Điện hạ sao? Có lẽ ông trời đã định ngươi và Điện hạ cuối cùng...”
Nhất Tiếu cắt ngang: “Có lẽ trong mắt ngươi, mọi sự đều phải do trời định. Nhưng với ta, tất cả chỉ là lựa chọn của bản thân. Ta chưa từng cho rằng yêu hay không yêu cần tuân theo thiên lý. Với ta, nó chỉ đơn giản là có thể có được hay không, có thuộc về ta hay không mà thôi!”
“Đúng! Nhất Tiếu cũng không phải không ai cần. Kẻ không biết trân trọng thì không xứng có được. Nhất Tiếu, đi theo ta!” Tuyết Ảnh ngay lập tức nắm lấy tay Nhất Tiếu kéo đi. Ninh Phi nhanh hơn một bước chặn nàng lại: “Không được, nàng phải theo chúng ta về Lộc thành!”
Thấy hai người lại sắp cãi vã, Nhất Tiếu xoa nhẹ thái dương: “Đừng cãi nữa." Ánh mắt nghiêng sang Tiêu Vị Nhiên, nàng cong môi cười ranh mãnh: “Thật ra các ngươi không đến, ta cũng đã định trở về. Đã bị các ngươi phát hiện, ngày tháng thái bình của ta xem như chấm dứt rồi.” Tuyết Ảnh đứng bên cạnh hừ khẽ: “Nếu đã vậy, Hủ Mộc, ngươi trở về báo với cha một tiếng, ta không về nữa, ta muốn theo Nhất Tiếu đến Lộc thành!”
Hạ Tĩnh Thạch sải bước vào thiên điện, chỉ thấy Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên đứng đó với vẻ mặt lúng túng, hắn không khỏi sững người: “Không phải nói đã đưa người về rồi sao, người đâu?” Ninh Phi dùng cùi chỏ huých Tiêu Vị Nhiên. Tiêu Vị Nhiên ho khẽ, cười gượng: “Điện hạ, người thì đúng là đã đưa về rồi. Nhưng bạn đồng hành của nàng nói có chút mệt, nên nàng nhất quyết về phủ trước, bảo muốn nghỉ vài ngày rồi mới đến bái kiến Điện hạ...”
Hạ Tĩnh Thạch khẽ than: “Vẫn cứ tùy tiện làm bậy như vậy. Nếu sớm biết nàng ở Bình Lăng thì đã sớm đến đón nàng về.” Ninh Phi muốn nói lại thôi. Hạ Tĩnh Thạch liếc hắn một cái: “Có gì thì cứ nói, đừng ấp a ấp úng.”
Ninh Phi im lặng giây lát, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nói: “Điện hạ, Nhất Tiếu nàng ấy đã...” Nói đến đây, hắn nhíu mày khựng lại. Trong mắt Hạ Tĩnh Thạch lập tức hiện lên vẻ lo lắng: “Nhất Tiếu làm sao? Có phải năm đó rơi xuống vách đá bị thương không? Chẳng lẽ nàng tàn phế rồi?”
“Không có." Tiêu Vị Nhiên trừng mắt nhìn Ninh Phi: “Là cái lưỡi của Ninh Phi bị tàn phế. Thuộc hạ chỉ thấy nàng có chút khác với trước kia. Cụ thể thế nào thuộc hạ cũng không nói rõ được. Đợi mấy ngày nữa gặp được Nhất Tiếu, Điện hạ sẽ rõ thôi.” Hạ Tĩnh Thạch lặng im nghe đến đây, giơ tay chặn lời còn dang dở của hắn: “Không cần đợi nữa, bản vương đi gặp nàng ngay bây giờ.”
Ninh Phi giật mình: “Điện hạ, ngài đừng quên...” Hạ Tĩnh Thạch mỉm cười: “Bản vương chưa từng để những con chuột lén lút trốn tránh ấy vào mắt. Đi thôi!”
Đoàn người chẳng mấy chốc đã tiến đến phủ Đô Úy, thấy Hạ Tĩnh Thạch thân chinh xuất hiện, lính gác giật mình kinh hãi, vội vàng vào trong báo cáo.
Mặc kệ Ninh Phi và Tiêu Vị Nhiên bám sát phía sau, Hạ Tĩnh Thạch nhanh chân bước qua hoa viên, tiến thẳng về phía tiểu hoa sảnh. Hắn đã quá quen thuộc với nơi đây. Phủ đệ này là hắn ban tặng cho Nhất Tiếu, Nhất Tiếu chưa từng đổi một viên gạch hay mảnh ngói nào.
Nhất Tiếu trong ký ức, ngày thường luôn sảng khoái như nam tử, trên chiến trường lại linh hoạt sắc bén tựa mãnh thú. Tính cách nàng thẳng thắn, không biết nhìn sắc mặt người khác, trong quân đã từng xung đột với bao nhiêu tướng quân, nên hắn luôn giữ Nhất Tiếu bên mình. Thế nhưng lần gặp cuối cùng bốn năm trước, khuôn mặt nàng bị thương khi trúng tên, bóng lưng lặng lẽ nhìn lên trời trong lời miêu tả của Tiêu Vị Nhiên, với hắn hoàn toàn xa lạ.