Nhất Tiếu Tùy Ca (Bản dịch)

Chương 1. Nhất Tiếu 1

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tháng ba chính là mùa hoa đào nở rộ.

Mưa xuân vừa dứt, không khí phảng phất hơi ẩm. Tiếng đàn sáo réo rắt hòa cùng lời ca trong trẻo vọng ra từ những lầu các tinh xảo ẩn hiện giữa những hàng liễu rủ, quyện với sắc hoa tàn đỏ rực dưới những gốc cây hai bên đường sau một ngày mưa gió, càng tăng thêm vẻ lả lơi, mời gọi.

Một bàn tay trắng muốt khẽ vén rèm, để ánh chiều tà rọi vào căn phòng vốn đã hơi tối. Hàng mi của người đang nằm nghỉ trên giường khẽ rung, đôi mắt đen láy mở ra, nhìn về phía đám mây ngũ sắc nơi chân trời, uể oải vươn vai: "Ngươi không thể để ta ngủ thêm một lát sao?"

Cùng lúc đó, trong sảnh đường là một khung cảnh yến tiệc xa hoa, vũ cơ khoác xiêm y mỏng manh, cười duyên múa lượn, khiến đám đông khó lòng dời mắt.

Thành chủ Bình Lăng là Phong Tử Nguyên tuy vẫn ngồi bên cạnh tươi cười, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn liếc trộm nam tử đang cười đùa trêu ghẹo một mỹ nhân, thấy người này không có gì là không vui, lòng hắn mới tạm yên đôi phần.

Lần này vương triều Cẩm Tú khuếch trương quân đội, Bình Lăng được sáp nhập vào quân khu của Trấn Nam Vương. Nam tử tên Ninh Phi này là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Trấn Nam Vương, thay mặt Trấn Nam Vương đến Bình Lăng trưng binh. Phong Tử Nguyên đã dốc hết tâm tư để lấy lòng vị thượng sứ này. Bây giờ nếu vì một con hát mà làm hỏng tâm trạng của hắn, thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao.

Khúc ca múa vừa dứt, tiếng rèm châu va vào nhau lanh lảnh, một tiểu tỳ xinh đẹp nhẹ nhàng bước vào, chắp tay quỳ gối hành lễ: "Tiểu thư đang cùng bằng hữu luận đàn, không tiện rời khỏi tiểu viện. Nếu đại nhân muốn gặp tiểu thư, xin mời đến Thanh Nguyên Cư một chuyến."

Phong Tử Nguyên thở phào một hơi, mỉm cười đứng dậy: "Ninh đại nhân, mời."

"Ta không còn hứng thú." Ninh Phi thờ ơ đáp, chỉ chăm chú vào mỹ nhân trong lòng.

Phong Tử Nguyên cuống lên: "Đại nhân nổi giận sao, thực ra..."

"Dù có thanh cao ngạo nghễ đến đâu, cũng chỉ là vẻ ngoài làm màu làm mè. Nói cho cùng cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi." Ninh Phi nhếch mép, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Nếu thật sự cao quý như vậy, sao lại sa đọa đến mức phải sống kiếp bán da thịt này?"

Tiểu tỳ đứng lặng lẽ bên cạnh bỗng lên tiếng: "Nếu không có sự săn đón của những vị công tử quyền quý như đại nhân, Thanh Nguyệt tiểu thư sao có thể nổi danh khắp thành Bình Lăng."

Trong sảnh bỗng im phăng phắc, tất cả khách khứa đều len lén nhìn sắc mặt Ninh Phi.

Phong Tử Nguyên chưa kịp quát mắng, Ninh Phi đã mỉm cười: "Hay lắm, một tỳ nữ mà đã dám thế này... Dẫn đường đi!"

Bước qua cánh cửa nhỏ, hiện ra trước mắt là một khoảng sân trang nhã, ánh đèn vàng vọt xen giữa hoa và cây trông rất bắt mắt.

Vừa rẽ qua dãy hành lang, đã thấy một luồng hương thơm thanh mát phả vào mặt, Ninh Phi bất giác hít sâu một hơi. Chỉ nghe trong một gian phòng bên cạnh sân vọng ra tiếng cười nói rộn rã. Trong đó có một giọng nói trầm ấm mà du dương đặc biệt nổi bật: "Hôm nay Tuyết Ảnh tâm trạng rất tốt, ngươi còn không mau cầu xin nàng sửa lại giúp bản nhạc lần trước, nếu không lần tụ họp sau..."

Giọng nói tuy nhẹ mà rền vang trong tai Ninh Phi như sét đánh ngang tai. Hắn hất tiểu tỳ dẫn đường phía trước, lao thẳng vào phòng, khiến mấy nữ tử trong phòng đồng loạt kinh hãi thét lên.

Đến khi nhìn rõ người trong phòng, Ninh Phi cũng sững sờ.

Một nữ tử trong phòng vốn đang uể oải tựa vào ghế quý phi, cười nói với những người khác, thấy có kẻ đột ngột xông vào, trong mắt nàng lóe một tia sắc lạnh. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt Ninh Phi, nàng chỉ khẽ kinh ngạc chốc lát rồi lập tức bình thản, mỉm cười hỏi: "Công tử cũng đến nghe đàn ư?"

Không đợi Ninh Phi đáp, nữ tử đang gảy đàn bên cạnh đã giận dữ bật dậy, chống nạnh quát: "Phép tắc của ngươi cho chó ăn rồi à? Vào cửa mà cũng dùng cách xông vào!"

Ninh Phi vẫn không đoái hoài đến nàng ta, chỉ nhìn thẳng vào nữ tử đang nằm trên ghế quý phi: mái tóc dài buông xõa, nụ cười hờ hững, một chiếc áo choàng rộng thùng thình che kín đường cong cơ thể, toàn thân không một món trang sức nào. Đúng là phong thái trước nay của nàng: "Ngươi..."

Đối diện với ánh mắt dò xét của hắn, nàng đứng dậy, từng bước đi tới, dừng lại ngay trước mặt hắn: "Thiếp thân là Thanh Diễm, công tử muốn nghe nhạc hay đánh cờ?" Thấy Ninh Phi ngây người, nàng tủm tỉm cười, chỉ về phía cánh cửa thêu dẫn vào nội đường: "Hay là muốn nghỉ ngơi sớm một chút?"

Không khí như đông cứng lại. Thấy ánh mắt ra hiệu của nàng, nữ tử gảy đàn khi nãy bực bội thu cây cổ cầm trên bàn, kéo theo mấy ả đào khác vội vã lui ra ngoài. Ngay cả tiểu tỳ dẫn đường vừa đuổi theo vào cũng bị sập cửa chặn lại.

Ninh Phi siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ sợ mình sẽ lao lên bóp chết nàng: "Nhất Tiếu, sao ngươi lại ở đây? Chúng ta đều tưởng ngươi chết rồi, vậy mà ngươi lại ở đây." Nàng tinh quái chớp mắt, chủ động vòng tay qua cổ hắn, ngọt ngào thì thầm bên tai: "Ta còn sống. Sao nào? Định trói ta về trị tội ư?"

Chương sau