Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi vận chuyển ra nước ngoài, ai thèm quan tâm ngươi sống chết ra sao!
...
Sau khi Trương Tử Lăng đi.
Lâm Ân cười nói: "Chúng ta tìm một nơi nói chuyện nhé?"
Sở Hạo gật đầu.
"Đạo diễn, hôm nay còn cảnh quay không? Tôi muốn ra ngoài một chuyến."
"Hết rồi, tiền công cậu cứ kết bạn với tôi, lát tôi chuyển cho."
Đạo diễn Vương là kẻ tinh ranh, hắn không dám đắc tội Trương Tử Lăng, càng không dám đắc tội Lâm Ân của công thự, chỉ thêm bạn với Sở Hạo trước, khi cần có thể tìm đại sư giúp đỡ.
Đang định rời khỏi phim trường.
Một bóng người chắn trước mặt.
Nại Nại: "Sở Hạo, huynh muốn đi đâu, mang ta theo với."
"Meo!"
Quên mất cô em gái điên khùng này vẫn còn ở đây.
Sở Hạo: "Muội tự về nhà đi, ta có việc."
"Huynh chắc chứ?" Nại Nại cười híp cả mắt lại thành vầng trăng khuyết.
"Ờm, hay là ta đưa muội về nhà."
Để Nại Nại lại không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì.
Lâm Ân nói: "Không sao, đi cùng đi, đây là em gái cậu à?"
Sở Hạo gật đầu.
Tùy tiện tìm một tiệm đồ ăn nhanh bên ngoài.
"Cho một phần kem ly gia đình."
Nại Nại vui vẻ vô cùng.
Lâm Ân nói: "Vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên Lâm Ân, lần này đến gặp cậu, chỉ muốn hỏi, Lâm Hổ giả là do cậu giải quyết?"
"Ừm."
Lâm Ân nói: "Toàn bộ quá trình tôi đã rõ, cậu cứu Vương Miện, tại sao lại làm vậy?"
"Tôi còn phải tìm hắn đóng phim."
Lâm Ân không tài nào ngờ được lại là lý do này.
"Cậu thiếu tiền à?"
"Thiếu chứ."
Lâm Ân cảm thấy đứa trẻ này quá thành thật, xem ra cậu ta không biết việc giải quyết Lâm Hổ giả có ý nghĩa gì.
"Cậu đã giết Lâm Hổ giả như thế nào?"
"Dùng nước tiểu."
Đầu óc Lâm Ân suýt nữa không phản ứng kịp.
"Của cậu?"
"Đúng vậy."
Lâm Ân đã tiếp xúc với biết bao phi phàm giả, nhưng chưa từng nghe nói có người có thể dùng đồng tử niệu để diệt những thứ đó.
Sở Hạo thấy lạ.
Lâm Ân không nhìn ra Nại Nại có vấn đề sao?
Con bé đó bây giờ đang vùi đầu vào ly kem gia đình, hoàn toàn không để ý hai người nói gì.
Sở Hạo bây giờ tràn đầy tò mò về thế giới, nếu hệ thống không hiện ra lựa chọn phần thưởng, có người dẫn dắt, hắn nhất định sẽ đi theo đối phương.
Mà vừa rồi Trương Tử Lăng lôi kéo, hệ thống liền xuất hiện... chứng tỏ gia nhập với Trương Tử Lăng sẽ có nguy hiểm.
Hệ thống chó má vẫn vững vàng như mọi khi.
Còn về công thự, đội ngũ quốc gia.
Hệ thống tạm thời vẫn chưa có thông báo gì.
Lâm Ân nói: "Tôi đã hiểu hết rồi, ngoài ra, lần này đến còn muốn mời cậu, gia nhập bộ phận đặc biệt của công thự chúng tôi."
Lâm Ân nói tiếp: "Về phần tiền lương, chắc chắn không nhiều bằng Trương Tử Lăng, lương thực tập 5000, một tháng sau khi chính thức là 12000, năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở, cộng thêm phúc lợi cuối năm, một tháng ba mươi vạn cũng có thể có."
Đãi ngộ này chẳng phải là của công chức chính hiệu sao?
Còn học đại học làm cái gì.
Sinh viên đại học bây giờ cạnh tranh khốc liệt, sau khi tốt nghiệp vô số người không có việc làm, để có tương lai tốt hơn, đám sinh viên này thi cao học, học tiến sĩ, cạnh tranh đến cực điểm.
Sở Hạo nói: "Sẽ không bị đuổi việc tùy tiện chứ?"
Lâm Ân lắc đầu: "Trừ phi cậu phạm pháp, vậy quyết định của cậu là?"
[Đinh! Hệ thống thông báo]
[Lựa chọn một: "Xin lỗi, tôi không thích người của quan phủ, tôi muốn gia nhập công ty của Trương Tử Lăng.", nhận được Long Dương Kinh]
[Lựa chọn hai: "Tôi từ chối gia nhập", nhận được một viên Hoàng Đình Hoàn]
[Lựa chọn ba: "Tôi gia nhập, nguyện vì quốc gia mà đổ máu, trở thành người con của nhân dân", nhận được Tinh Thần +1]
"Ta chọn ba."
Sở Hạo lập tức nói: "Ta gia nhập, ta nguyện vì quốc gia mà đổ máu, trở thành người con của nhân dân."
Lâm Ân: "..."
Bỗng dưng cảm thấy, thằng nhóc này có chút không giống như hắn nghĩ.
Lâm Ân cười nói: "Cậu không suy nghĩ một chút sao! Lương năm Trương Tử Lăng cho cậu là cả triệu, nhiều hơn chúng tôi nhiều."
Sở Hạo lắc đầu: "Không cần đâu, thật ra tôi không có hứng thú với tiền lắm, tôi càng muốn tự mở một trang riêng trong gia phả."
Lâm Ân: "..."
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nhìn lầm người.
Thằng nhóc này không phải người thành thật, mà là một kẻ khôn ranh.
Lâm Ân nói: "Ừm, hoan nghênh cậu gia nhập với chúng tôi."
"Cảm ơn lời mời, bây giờ tôi không còn là phi phàm giả hoang dã nữa phải không?"
Lâm Ân nói: "Gia nhập với chúng tôi tự nhiên không phải nữa, ừm, thời gian cũng không còn sớm, tôi có việc phải đi trước, sẽ liên lạc lại sau."
"Được."
Lâm Ân đi rồi.
Sở Hạo đợi Nại Nại ăn xong kem, liền định về nhà.
"Thưa cậu, cậu vẫn chưa thanh toán."
Sở Hạo: "????"
Mẹ kiếp!?
Lâm Ân vậy mà không trả tiền, đúng là đồ keo kiệt.
"Bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng 139 tệ."
Sở Hạo trả tiền, nghiến răng kèn kẹt.
Về nhà.
Một lớn một nhỏ đi trên phố, hoàng hôn kéo dài bóng họ.
Nại Nại ôm ly kem gia đình, nói: "Cái người tên Lâm Ân đó, trông có vẻ ngon miệng lắm, phải không Tiểu Ngọc?"
"Meo!" (Nại Nại, ta có thể ăn hắn không?)
Sở Hạo bất đắc dĩ nói: "Nại Nại, ngoài giết người ra, muội không có sở thích nào khác à?"
"Không giết người, ta còn có thể làm gì?"
Sở Hạo giải thích cho nàng: "Thứ nhất, trên thế giới này có những nhân vật rất lợi hại, ví dụ như mẹ, đúng không?"
Nại Nại không cam tâm cắn ngón tay.
"Meo" (Mẹ dĩ nhiên lợi hại)
Sở Hạo nói tiếp: "Sao muội không nghĩ rằng, trong loài người cũng có những tồn tại lợi hại như mẹ... Khi muội giết càng nhiều người, không chừng lúc nào đó sẽ bị họ để mắt tới."
Nại Nại không phục: "Ta mà sợ bọn họ sao?"
"Đúng, muội là nghé con không sợ hổ, nhưng mẹ chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết muội."
Nại Nại: "..."
"Nếu trong loài người có kẻ mạnh như mẹ, muội giết nhiều người như vậy... Ta hỏi muội, cường giả của loài người có để cho muội nợ máu phải trả bằng máu không?"