Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thế giới có bảy châu, kể cả Yêu Châu ở phương Bắc, trong đó Đông châu là nơi nhỏ bé và hẻo lánh nhất, song lãnh thổ vẫn rộng đến vài vạn dặm.
Dưới sự cai trị của Đại Thang vương triều, Đông châu có tổng cộng chín châu phủ.
Trong chín châu phủ này, ngoại trừ Kính châu phủ hỗn loạn vô cùng, tám châu phủ còn lại đều có tông môn tu hành duy trì trật tự, bách tính vẫn có thể yên ổn sinh sống.
Nằm sát bên Kính châu phủ, Khánh châu phủ tọa lạc ở phía Tây Nam Đông châu, khí hậu ẩm thấp, bởi vậy mà người dân nơi đây đặc biệt chuộng vị cay.
---
Một lần nữa, giữa đám thiếu niên thiếu nữ tuổi tác xấp xỉ mình, ánh mắt Chu Trì dừng lại trên người thiếu niên áo xanh đang tiếp nhận khảo hạch phía trước.
"Ngươi nói thử xem, vì sao lại muốn bái nhập Trọng Vân Sơn ta?"
Hứa Từ cắn một miếng ớt trong tay, để vị cay xộc lên kích thích đầu lưỡi, cảm nhận được cơn tê rần như thiêu đốt, gã hài lòng gật đầu.
Trọng Vân Sơn là tông môn tu hành lớn nhất Khánh châu phủ. Hôm nay là Đông chí, Hứa Từ đang đứng trong gió lạnh cắt da cắt thịt, phụ trách tuyển chọn đệ tử nhập môn mới.
Gã là nội môn đệ tử của Thương Diệp phong, lần này nhận nhiệm vụ sàng lọc sơ bộ đệ tử mới nhập môn.
Trọng Vân Sơn có bốn phong chính: Thanh Khê, Triều Vân, Thương Diệp và Huyền Ý. Theo quy củ, mỗi phong thu nhận đệ tử vào bốn ngày trong năm, lần lượt là Kinh Trập, Tiểu Thử, Thu Phân và Đông chí.
Hôm nay vốn là lượt của Huyền Ý phong chủ trì thu nhận tân đệ tử, nhưng không biết vì lý do gì, người phụ trách lại là một nội môn đệ tử của Thương Diệp phong.
"Trọng Vân Sơn là tông môn tu hành lớn nhất Khánh châu phủ, nội tình thâm hậu, cường giả tầng tầng lớp lớp, các đại tu sĩ Đông châu, không biết có bao nhiêu người xuất thân từ Trọng Vân Sơn..."
Thiếu niên áo xanh đằng hắng một tiếng, chỉnh lại dáng vẻ ngay ngắn, nghiêm túc mở miệng.
Hứa Từ lại cắn một miếng ớt, đuổi bớt khí lạnh trong người, nhếch miệng nói: "Nói tiếng người đi."
Thiếu niên áo xanh lập tức đổi sang bộ dáng đau thương: "Cha ta trước đây là ngoại môn đệ tử của Trọng Vân Sơn, đáng tiếc cả đời không vào được nội môn. Trước lúc lâm chung, ông ấy nắm chặt tay ta, dặn dò ta nhất định phải trở thành nội môn đệ tử Trọng Vân Sơn, thay ông ấy hoàn thành tâm nguyện dang dở!"
Vừa nói, gã vừa nắm chặt tay Hứa Từ, tái hiện lại cảnh tượng năm xưa.
"Được rồi, không—"
Hứa Từ nhíu mày, định quát lên, nhưng bỗng cảm nhận được lòng bàn tay chạm vào thứ gì đó cứng cứng. Gã liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi tự nhiên thu tay lại.
"Ngươi quả nhiên có hiếu tâm, thời buổi này mà còn giữ được phẩm hạnh như vậy, hiếm có lắm."
"Đến đây, đặt tay lên đèn lồng đi."
Hứa Từ chỉ vào chiếc đèn lồng treo bên cạnh, ánh sáng vàng vọt lờ mờ tỏa ra, còn gã thì lui về sau một bước, lật cuốn sổ trống trên bàn ra.
Ngẩng đầu lên, thiếu niên áo xanh đã đặt tay lên đèn lồng. Đèn lồng lập tức phát ra một luồng thanh quang rực rỡ.
Hứa Từ nhìn thiếu niên trước mặt, trong mắt lộ ra vài phần tán thưởng.
"Tốt, thông qua."
"Ghi danh đi, tên họ, tuổi tác, quê quán?"
Thiếu niên áo xanh thấy mình đã vượt qua khảo hạch sơ bộ, lập tức đứng thẳng lưng, đắc ý quay lại nhìn đám thiếu niên thiếu nữ phía sau:
"Mạnh Dần, mười bốn, người Kỳ Thủy quận, Khánh châu phủ!"
Những thiếu niên đứng chờ phía sau nhìn Mạnh Dần, ánh mắt có phần ghen tị, có phần ngưỡng mộ.
Chu Trì chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.
Hứa Từ cũng chẳng để tâm nhiều, dùng tay làm bút, viết xuống hai chữ "Mạnh Dần" trên sổ.
Tiếp theo là quê quán của y.
Viết xong, gã cúi đầu nhìn lại, cảm thán một tiếng, trên đời sao lại có người đặt tên như vậy?
"Người tiếp theo!"
Hứa Từ xoa xoa hai tay, trời lạnh quá, tu vi của gã còn chưa đủ cao, chưa thể đạt đến cảnh giới hàn thử bất xâm.
---
Thời gian trôi qua, đã có hơn ba mươi người thông qua khảo hạch sơ bộ, ngoại trừ một thiếu nữ, còn lại toàn bộ đều là nam tử.
Những người không vượt qua, dù trên mặt đầy vẻ thất vọng nhưng cũng không rời đi ngay. Bọn họ cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của những kẻ đã trúng tuyển, để sau này xuống núi còn có chuyện để khoe khoang.
Hứa Từ nhìn danh sách một lượt, sau đó ngẩng đầu lên.
"Tham kiến tiên sư."
Chu Trì đứng trước mặt gã, khẽ mỉm cười.
Hứa Từ hà hơi vào lòng bàn tay, nghĩ đến lò sưởi trong động phủ, liền tiện tay chỉ về phía đèn lồng treo bên cạnh.
"Đi đi."
Nghe vậy, toàn bộ ánh mắt đám thiếu niên xung quanh đều đổ dồn lên người Chu Trì, ngay cả Mạnh Dần cũng tò mò quan sát.
Chu Trì đưa tay đặt lên đèn lồng.
Ánh sáng vàng vọt khẽ rung động, mọi người đều chờ mong nhìn chăm chú. Thời gian chậm rãi trôi qua, thấy đèn lồng không có bất kỳ phản ứng nào, phần lớn trong mắt họ đều lộ vẻ thương cảm.
Nhiều người đã dời mắt đi.
Nhưng ngay lúc ấy, ánh sáng vàng vọt chợt thay đổi.
Đèn lồng phát ra một luồng thanh quang yếu ớt, yếu đến mức tựa hồ chỉ cần thổi một hơi cũng có thể dập tắt.
Hứa Từ liếc nhìn thiếu niên trước mặt, lắc đầu nói:
"Tư chất của ngươi quá kém, dù có miễn cưỡng tu hành, cuối cùng e rằng cũng chỉ giậm chân mãi ở Sơ cảnh, đường tu hành đầy rẫy gian nan, chi bằng tận hưởng một đời phàm nhân còn hơn..."
Gã còn chưa nói hết, Chu Trì đã đưa ra một miếng ngọc bội.
Hứa Từ còn chưa kịp phản ứng, miếng ngọc bội đã nằm gọn trong tay gã.
"Tiên sư, từ nhỏ ta đã một lòng muốn tu hành, mong tiên sư cho ta một cơ hội."
Chu Trì nhanh chóng thu tay lại.
Biểu cảm của Hứa Từ chuyển từ "hà tất phải như vậy" sang "có chí cầu đạo, hẳn có cơ duyên phi phàm", gã thở dài một tiếng.
"Được rồi, ta sẽ cho ngươi cơ hội này."
"Thông qua."
"Ghi danh, tên họ, tuổi tác, quê quán?"
"Chu Trì, mười bảy, người Kỳ Thủy quận, Khánh châu phủ."
Chu Trì đáp.
Hứa Từ than thở, đã mười bảy tuổi rồi, tư chất lại kém như vậy, chỉ e con đường tu hành sau này không có bao nhiêu tiền đồ.
Có lẽ, hắn căn bản chẳng thể chính thức trở thành đệ tử Trọng Vân Sơn.
"Sơ tuyển kết thúc, những người không vượt qua, tự xuống núi đi."
Hứa Từ hắng giọng, liếc nhìn đám thiếu niên thiếu nữ không có chút thiên phú tu hành kia. Những người này lập tức hành lễ, không dám nhiều lời, chỉ xoay người xuống núi. Trưởng bối của họ đã đợi sẵn dưới chân núi từ lâu.