Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngoài những lỗ hổng đó ra, trên vách đá còn có thể thấy một số dấu tay và dấu quyền. Đây chính là nơi Mạch huấn luyện.

Nắm đấm của chiến binh đồ đằng thật cứng, nếu là Thiệu Huyền, cho dù là chỗ yếu nhất trên vách đá, một quyền đấm qua, đá không sao, nắm đấm lại nát bét.

Những khối đá cứng nhất, hình dạng đẹp nhất đều đã bị Mạch chọn đi. Những loại đá tảng được đám người Mạch để mắt tới tự nhiên sẽ cao cấp hơn một chút, những thứ còn sót lại tự nhiên cũng có thứ mà Thiệu Huyền có thể dùng được.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Thiệu Huyền để Khải Tát phụ trách cảnh giới, còn hắn thì tranh thủ thời gian tìm kiếm những khối đá có thể đổi lấy thức ăn, nếu chậm trễ chắc chắn sẽ có người đến cướp.

Thiệu Huyền nhặt lên một khối đá hình dải dài khoảng nửa thước, hình dạng không đều, không lớn, cầm trên tay cũng không quá nặng. Nhưng Thiệu Huyền biết, chất lượng của những tảng đá này không phải càng nặng càng tốt. Rất nhiều loại đá mà Thiệu Huyền kiếp trước chưa từng thấy qua, thậm chí một số kiến thức thông thường ở kiếp trước, ở thế giới này hoàn toàn không có tác dụng. Tất cả những gì Thiệu Huyền nắm giữ bây giờ đều là kiến thức mới tích lũy được trong hơn nửa năm qua. Hắn không biết làm thế nào để nhanh chóng phân biệt chất đá, số loại đá tiếp xúc có hạn, không giống như những chiến binh kinh nghiệm phong phú kia chỉ cần liếc mắt nhìn, sờ một cái là có thể phân biệt được cấp bậc chất đá. Vì vậy Thiệu Huyền dùng một cách ngu ngốc, hắn trước tiên xem những khối đá nào có hình dạng đẹp, thích hợp để gia công, sau đó dùng con dao đá mang theo bên người chém vào, xem vết hằn trên khối đá sâu hay cạn. Thông thường mà nói, vết hằn càng cạn, cấp bậc chất đá càng cao.

Thiệu Huyền vung dao chém vào rìa tảng đá đó. Sau một tiếng giòn tan, trên tảng đá chỗ vừa bị chém chỉ có một vết hằn rất cạn. Thấy vậy trong lòng Thiệu Huyền vui mừng khôn xiết, thứ này có thể gia công thành đầu mũi tên, đầu thương các loại. Cụ thể mài thành cái gì đó là chuyện của Thạch Khí Sư, Thiệu Huyền chỉ cần cầm nó đi đổi thức ăn với Thạch Khí Sư là được.

Cất tảng đá vào chiếc túi da thú thô sơ rách mấy lỗ mang theo bên người, Thiệu Huyền định tiếp tục tìm kiếm, thì Khải Tát bên kia lại phát hiện ra điều bất thường.

Thiệu Huyền cẩn thận di chuyển đến chỗ Khải Tát, nhìn theo hướng mà Khải Tát chỉ, bên đó có ba đứa trẻ đang đi tới, khoảng chừng mười tuổi, cao hơn, khỏe hơn Thiệu Huyền bây giờ một chút.

Ba người quen cũ, đối thủ cũ của Thiệu Huyền, ba tên khốn nhỏ chuyên cướp đồ của Thiệu Huyền.

Ba người đó không phải người của Hài Nhi Động, bọn chúng thuộc về những gia đình khác nhau, đều sống ở khu vực gần chân núi, ngày thường hay chơi cùng nhau. Mà cuộc tranh đấu giữa bọn chúng và Thiệu Huyền, đã bắt đầu từ mấy ngày sau khi Thiệu Huyền tỉnh lại ở thế giới này. Ban đầu tâm thái của Thiệu Huyền vẫn chưa chuyển biến kịp, luôn đem bọn chúng vào thế giới của kiếp trước, cho dù ra tay cũng sẽ nương tay rất nhiều. Mà kết quả của mấy lần nương tay, thương hại đó là, Thiệu Huyền mất đi những miếng thịt khô vất vả đổi được trong mấy ngày đó, và còn bị ba tên khốn nhỏ này đánh cho thành đầu heo.

Sau này, Thiệu Huyền dần dần thông suốt. Giống như những đứa trẻ có ánh mắt như những con sói tranh giành thức ăn trong hang động mà hắn thấy vào ngày đầu tiên tỉnh lại, thái độ và tâm cảnh của Thiệu Huyền đối với bọn chúng cũng đã thay đổi.

Trong thời gian dưỡng thương, Thiệu Huyền đã suy ngẫm sâu sắc. Sau đó, khi Thiệu Huyền giao đấu với bọn chúng liền không còn nương tay nữa. Quy củ của bộ lạc là không được tàn sát người cùng bộ lạc, nhưng chỉ cần không đánh chết, đánh tàn phế thì cũng không ai nói nhiều. Những người sống ở khu vực gần chân núi đã sớm quen với quy tắc man rợ này.

Thiệu Huyền không biết người của bộ lạc rốt cuộc là chủng tộc đặc biệt nào, mặc dù trông không khác gì người ở kiếp trước, nhưng khả năng hồi phục của chủng tộc này đặc biệt mạnh. Bị đánh cho tơi tả, nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể đi lại được, qua thêm một hai tháng nữa lại sinh long hoạt hổ. Đây cũng là lý do tại sao người trong bộ lạc không quản những cuộc tranh đấu ở mức độ này, bởi vì trong mắt họ, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, còn không quan trọng bằng việc chuẩn bị thức ăn.

Còn về ba đứa trẻ đó, Thiệu Huyền không cao bằng bọn chúng, không khỏe bằng bọn chúng, đồ ăn hàng ngày cũng không nhiều bằng người ta, lấy gì để liều mạng với người ta? Lấy ít địch nhiều cũng phải có chiến lược, phải liều mạng.

Thiệu Huyền ấn đầu Khải Tát xuống một chút. Thấy Khải Tát vẫn nhe răng với ba đứa trẻ đang đi về phía này, Thiệu Huyền liền bóp miệng nó lại, "Chờ một chút đã!"

Nhìn xung quanh, Thiệu Huyền chọn một nơi khuất để giấu đi khối đá vừa chọn được đựng trong túi da thú, sau đó lặng lẽ di chuyển ra sau vách đá, nói với Khải Tát: "Lát nữa ngươi đi đối phó 'Dã', 'Dã' biết không?"