Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đã kiểm tra, ký chủ đã hoàn mỹ. Bổn hệ thống không còn gì để dạy, từ nay giải tán, tạm biệt~.”
Âm thanh cơ giới lạnh lùng vang lên khiến Lý Niệm Phàm lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất, hai mắt trợn tròn, cả người chết lặng.
“Cái gì! Đừng, đừng có giải tán!”
Hắn hoảng hốt gào lên: “Ta tuyệt đối chưa hoàn mỹ! Ngươi ít nhất cũng phải dạy ta cách tu tiên chứ? Hệ thống? Hệ thống!”
Không một hồi đáp.
“Thật sự biến mất rồi sao? Vậy thì cũng phải đưa ta về chứ? Ngươi mang lão tử tới đây, giờ lại bỏ chạy sao? Hệ thống!”
Trong lòng hắn cuồng loạn gào thét, song bốn phía chỉ còn sự yên lặng.
“Cmn! Đúng là hệ thống hố hàng!”
Năm năm trước, hắn xuyên qua thế giới này, bị trói buộc cùng một Hệ Thống Thánh Nhân. Cái tên nghe oai phong lẫm liệt, khiến hắn từng ngỡ rằng từ đây sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng rốt cuộc, những gì hệ thống dạy cho hắn lại chỉ là văn chương, toán học, hóa học, vật lý, thi từ, hội họa… toàn thứ vô dụng ở tu chân giới.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành cắn răng học.
Suốt năm năm nhẫn nhịn, cuối cùng hắn cũng học xong tất cả, đổi lại là những danh hiệu hiển hách: Thi Thánh, Họa Thánh, Kỳ Thánh, Thần Nông…
Rồi ngay sau đó, hệ thống tuyên bố giải tán!
Nếu ở kiếp trước, những thành tựu ấy đủ để hắn tung hoành một đời. Nhưng nay hắn ở dị giới, nơi có tu sĩ phi hành trên không, nơi có yêu quái ăn thịt người ẩn hiện khắp rừng sâu.
Những kiến thức này rốt cuộc có ích gì? Chẳng lẽ gặp yêu quái thì ngâm thơ cho nó nghe, hay dùng toán học mà giảng đạo lý?
Vì sợ chết, hắn chọn một ngọn núi hẻo lánh gần thành trì để dựng nhà, sống ẩn cư tự cung tự cấp, chỉ mong tránh khỏi tai họa do các tiên nhân giao tranh gây ra. Trong lòng hắn vẫn luôn ôm hy vọng, rằng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, hệ thống sẽ dạy hắn tu tiên, một bước đăng thiên.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là vọng tưởng.
Hắn từng thử đi tìm tiên môn bái sư, kết quả phát hiện bản thân căn bản không có linh căn, cả đời chỉ có thể làm một phàm nhân.
“Chủ nhân, đã đến giờ cơm trưa.”
Một robot từ trong phòng bước ra, cung kính đưa tay mời.
“Ừm.”
Lý Niệm Phàm hơi hụt hẫng, nhưng cũng không để mình chịu thiệt, vẫn quay về phòng. Đây là phần thưởng hệ thống ban khi hắn học xong vật lý, ban đầu còn thấy mới lạ, có trí tuệ nhân tạo phục dịch, nhưng giờ ở tu chân giới, nó chẳng khác nào đống sắt vụn.
Ngôi nhà hắn ở là một Tứ Hợp Viện cổ kính, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, phối hợp cùng phong cảnh núi non, xem như một nơi phong thủy bảo địa. Đây cũng là phần thưởng khi hắn học kiến trúc.
Thật ra, từ nhà cửa đến vật dụng hằng ngày, tất cả đều do hệ thống ban khi hắn hoàn thành các nhiệm vụ lớn nhỏ. Thêm vào đó, nhờ có danh hiệu Thần Nông, trồng trọt đối với hắn không thành vấn đề. Bởi vậy, dù sống ẩn cư thì hắn vẫn dư sức tự cung tự cấp, cơm nước thậm chí còn khá phong phú.
“Không thể tu tiên thì thôi, làm phàm nhân một đời cũng chẳng tệ. Ít nhất cảnh sắc nơi này so với kiếp trước tốt hơn nhiều, không cần bôn ba lao lực, cũng tính là đủ rồi.”
Hắn tự an ủi bản thân.
Điều thiếu duy nhất bây giờ chính là một người bạn đời. Nữ tu trong giới này hẳn đều là tuyệt sắc giai nhân, nhưng hắn chỉ là phàm nhân, tất nhiên chẳng có ai thèm ngó tới.
Hắn lắc đầu, chỉ đành mơ tưởng hão huyền.
“Đại Hắc, ăn cơm thôi!”
Một con chó đen nghe tiếng gọi liền chạy như bay tới, lưỡi thè ra, ánh mắt sáng rực đầy mong chờ.
“Đúng là một con hàng tham ăn.”
Lý Niệm Phàm bật cười, tiện tay dọn thức ăn cho nó.
Đại Hắc vốn là một con chó hoang suýt chết đói mà hắn tình cờ nhặt được trên núi, từ đó một người một chó cùng nhau bầu bạn. Nó rất ngoan, thường ngồi yên lặng bên cạnh khi hắn viết chữ vẽ tranh, đặc biệt thích nghe hắn gảy đàn. Có lúc, Lý Niệm Phàm thậm chí cảm thấy nó hiểu tính người, quả nhiên là chó của tu chân giới.
Cùng lúc đó, dưới chân núi có hai nữ tử đi ngược lên.
Một người mặc váy trắng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi khẽ bĩu cao cao, rõ ràng bất mãn, thoáng nhìn thôi cũng khiến người khác sinh lòng thương tiếc.
Thiếu nữ ấy hậm hực, vừa đi vừa oán giận: “Phụ hoàng thật đáng giận! Thế mà lại muốn gả ta cho Đoan Mộc Ly, cái tên ghê tởm kia, không thể tha thứ!”
Phía sau là một tỳ nữ mặc váy xanh, sắc mặt lập tức tái nhợt, run rẩy nói: “Công chúa, lời này tuyệt đối không thể nói ra! Nếu bị kẻ có tâm nghe được, chúng ta sẽ gặp họa mất!”
“Ta đã bị ép gả rồi, còn sợ gì nữa? Nếu còn ép nữa, ta thà chết cho xong!”
Tỳ nữ hoảng hốt quỳ xuống, cầu xin: “Công chúa, ngài không thể chết, xin đừng dọa nô tỳ!”
Thiếu nữ áo trắng đảo mắt, khẽ cười: “Ta chỉ nói vậy thôi, chưa muốn chết thật đâu. Nhưng nếu phụ hoàng còn ép, ta sẽ trốn đi! Rừng núi này cũng không tệ, chẳng bằng tìm một nơi ẩn thân.”
Tỳ nữ đánh giá xung quanh, bất giác co rúm: “Nơi này hoang vu vắng vẻ, có khi dã thú qua lại, rất nguy hiểm, chúng ta mau quay về thôi.”
“Bản công chúa đã sắp Trúc Cơ, còn sợ dã thú gì nữa? Mau theo ta tìm chỗ trốn.”
Nói đoạn, nàng đã tìm được mục tiêu, lập tức hăng hái chạy lên núi. Tỳ nữ bất đắc dĩ phải đuổi theo sau.
Không lâu sau, hai người đến lưng chừng núi.
Mây trắng lững lờ, cây xanh che rợp, một tòa Tứ Hợp Viện cổ kính hiện ra trước mắt.
Tỳ nữ kinh hãi thốt: “Không ngờ nơi này có người ở!”
Thiếu nữ áo trắng chăm chú ngắm nhìn, đôi mắt sáng lên: “Kiến trúc thật đặc biệt, cổ kính thanh nhã, như bước ra từ trong tranh. Không chừng nơi này có cao nhân ẩn thế.”
Trong lòng nàng dấy lên kỳ vọng, vội vàng dặn dò: “Đi, qua xem thử. Nhớ, nếu gặp người thì gọi ta là tiểu thư, chớ gọi công chúa.”
Tỳ nữ vẫn lo lắng khuyên nhủ: “Công chúa, cẩn thận kẻo gặp nguy hiểm.”
Thiếu nữ áo trắng chẳng mấy chốc đã tiến vào trước viện, ánh mắt tò mò lướt qua khắp nơi: một vườn rau nhỏ, một chiếc ghế mây, bàn đá cùng bốn chiếc ghế đá… tất cả toát lên vẻ thanh nhã, bình dị mà bất phàm.