Người Chết Gõ Cửa

Chương 8. Sự sỉ nhục sau cái chết

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tề Dực không để ý đến Trì Vũ Hiền. Sau khi đeo xong găng tay, anh ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết thương giữa hai đùi thi thể.

Lát sau, anh còn giơ tay mô phỏng vài động tác trong không trung, nhắm mắt hồi tưởng lại, rồi đứng dậy nói:

“Miệng vết thương không có phản ứng sinh lý, lại trông còn khá mới. Gần khu vực đó không thấy dấu vết khâu vá, có lẽ sẽ phải mổ ra. Để tối nay xử lý.”

Nói xong, Tề Dực lại ngáp một cái. Trông anh như thể sắp kiệt sức đến nơi.

Trì Vũ Hiền xởi lởi đề nghị:

“Hay cậu chợp mắt một lát đi? Tôi không muốn mai lên báo với tiêu đề “Pháp y đột tử trong phòng giải phẫu lúc nửa đêm”. Dù sao thi thể cũng đã được đưa về, cho dù không còn... thì cũng không thể chạy đi đâu được.”

Tề Dực vẫn không đáp, ánh mắt tiếp tục quét qua quét lại trên thi thể. Anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Anh đặt tay lên xác chết, định kiểm tra lại toàn bộ. Đã ở trong phòng giải phẫu suốt bốn ngày, anh quá quen thuộc với thi thể này.

Thi thể vẫn chưa hoàn toàn rã đông, trên bề mặt còn tỏa ra luồng khí lạnh nhẹ. Tề Dực dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ làn da lạnh sũng nước. Cảm giác ấy khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn cả cà phê.

Cuối cùng, tay anh dừng lại ở vùng ngực bụng. Anh nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, rồi hơi nâng tay, dùng ngón trỏ nhấn hai cái, tiếp tục vòng quanh thân một lượt. Sau đó, ngón tay trượt dọc xương ức, lướt qua lớp lông dày, dừng lại ở yết hầu ba bốn giây, rồi tiếp tục di chuyển lên phía trên, cuối cùng dừng ở cằm người chết. Anh nhẹ nhàng nhéo cằm, bẻ mở miệng thi thể ra.

Trì Vũ Hiền rón rén tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi:

“Cậu phát hiện gì à?”

“Suỵt, im lặng.”

Trì Vũ Hiền lập tức ngậm miệng. Biết thân biết phận, anh ta tự hiểu bản thân chỉ là người bình thường, chẳng có năng lực phá án gì. Từ trước đến nay đều dựa vào Tề Dực hỗ trợ mới có chút thành tích, lúc này càng không dám làm phiền.

Vài giây sau, Tề Dực liếc nhìn anh ta:

“Cậu có thể ra ngoài một lát không?”

Trì Vũ Hiền sững người:

“Cậu định... đi sâu giao lưu với anh ta thật à?”

Tề Dực khẽ gật đầu, nâng cằm ra hiệu. Khi anh muốn “giao lưu sâu” với thi thể thì không thích có người ở đó. Cảnh tượng như vậy không nhiều, Trì Vũ Hiền cũng chỉ từng chứng kiến vài lần.

“Cái này... không ổn lắm đâu?” Trì Vũ Hiền bối rối: “Tuy trước đây từng làm mấy việc không đúng quy định, nhưng đều là ngầm hiểu nhau cho qua. Còn lần này thì khác, thi thể mới được tìm lại...”

“Cậu cứ nói là tôi yêu cầu, kể cả vụ bị cắt bộ phận sinh dục, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”

Trì Vũ Hiền ngượng ngùng lẩm bẩm:

“Sao cậu trơ mặt thế... Thôi được rồi, đúng rồi, cà phê của cậu tôi vẫn chưa pha, tôi đi làm ngay. Chờ tôi chút, tôi quay lại liền.”

Tề Dực không ngoái lại. Anh buông cằm thi thể, đổi sang nhéo má, vặn đầu người chết sang trái rồi sang phải vài vòng.

Cửa điện tử mở ra rồi đóng lại. Trì Vũ Hiền đã rời khỏi phòng giải phẫu, để lại Tề Dực một mình với thi thể.

Anh thả tay ra, cầm dao mổ, cắt đứt chỉ khâu ở khu vực ngực bụng, lẩm bẩm:

“Khu vực giao nhau giữa ngực và bụng có một khối phồng bất thường. Hướng sợi chỉ khâu dọc theo xương ức không đều, hơi hỗn loạn. Da vùng cằm và niêm mạc khoang miệng bị bong tróc nghiêm trọng, khóe miệng có vết rách nhỏ...”

“Rõ ràng có người từng cố tình nhét thứ gì đó vào miệng nạn nhân, đâm thẳng xuống bụng. Nếu tôi không đoán nhầm... là do gã đó gây ra? Một người như anh đã đắc tội gì? Đến cả khi chết cũng không yên thân.”

Dĩ nhiên, thi thể sẽ không thể trả lời.

Nhưng Tề Dực có cách của riêng mình để tìm ra đáp án.

Rất nhanh, đường khâu ở ngực bụng bị tháo tung. Tề Dực nhẹ nhàng ấn xuống, lớp thịt dưới tay sụp xuống, hỗn loạn thành một đống.

Anh đưa tay vào giữa khoang bụng, lách qua lách lại, quả nhiên rút ra được một cây gậy có gắn vòng sắt ở đầu.

Anh “à” một tiếng, đặt vật thể sang bên, rồi nhìn chằm chằm vào thi thể, nói:

“Không sai mà... đồ vật này nằm trong bụng anh thật. Đúng là tàn nhẫn... Cắt bỏ bộ phận sinh dục rồi nhét vào miệng bắt nuốt xuống. Loại tâm lý gì đây?”

Sau đó, anh lật từng lớp cơ thịt ở vùng ngực và bụng lên, xem xét kỹ:

“Tổn thương nặng thật. Hung thủ dùng vật như gậy gộc hay gì đó tương tự, ép nhét bộ phận sinh dục vào tận khoang bụng.”

“Nghĩ đi nghĩ lại, kẻ gây án còn giả dạng tôi để lẻn vào trộm thi thể. Chẳng lẽ chỉ để cắt cái đó rồi nhét vào bụng? Mục đích là gì? Chỉ để hả giận à? Nhưng nếu là để hả giận... thì đưa thi thể về đây làm gì?”

Vụ án ly kỳ đến mức khiến Tề Dực choáng váng. Anh không hiểu nổi động cơ gây án, cũng không rõ thủ pháp, không có đầu mối nào đáng tin. Suốt sự nghiệp pháp y đến nay, anh chưa từng gặp vụ nào quái đản đến vậy.