Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tề Dực không hề bình tĩnh như vẻ mặt của anh lúc này.
Cơn mệt mỏi vì tăng ca triền miên, cộng thêm nỗi ấm ức khi bị vu oan, tất cả dồn nén lại, trở thành một khối nghẹn ứ nơi lồng ngực, đến mức anh muốn đấm vỡ tấm gương trước mặt.
Chỉ trong một bữa ăn, từ người có công lớn trong vụ án phân xác, anh lại biến thành “nghi phạm”.
Dù biết có người cố tình hãm hại, dù lão Trì cũng thể hiện sự tin tưởng, nhưng trước hàng loạt bằng chứng trực tiếp như vậy, anh vẫn cảm thấy bị ép đến mức nghẹt thở.
Cạch... cạch... lách... tách...
Phòng vệ sinh lúc này vô cùng yên tĩnh, đến mức tiếng nước nhỏ giọt cũng vang vọng rõ ràng, từng giọt từng giọt rơi xuống như gõ vào đáy lòng Tề Dực.
Anh nhíu mày, cụp mắt xuống, tiện tay vặn chặt vòi nước, nhưng hình như vòi đã hỏng, nước vẫn từng giọt, từng giọt rơi xuống, kèm theo một âm thanh lạ lùng.
Cạch... cạch... lách... tách...
Âm thanh ấy thực sự rất quái dị. Nhẹ, nhưng cứ mấy giây lại vang lên một lần, lần này lại không phải từ vòi nước, mà là từ cửa sổ đối diện truyền đến. Như thể có ai đó... đang gõ vào kính.
Gõ... cửa sổ?
Tề Dực sững người. Đây là tầng năm mà.
Tách... cạch... cạch... cạch... tách...
Anh im lặng lắng nghe thêm vài giây, cuối cùng cũng xác định, đúng là có tiếng gõ. Lực gõ không mạnh, chẳng theo tiết tấu gì rõ ràng, nhưng mang đến cảm giác gai người, như thể đang dùng bàn tay trần gõ vào kính.
Nhưng rõ ràng ngoài cửa sổ chẳng có gì...
Không, mỗi lần âm thanh vang lên, hình như lại có một bóng đen lướt qua, rất mờ, rất nhanh, khiến anh không thể xác định là thật hay mình hoa mắt.
Tề Dực giơ tay, tắt đèn trong phòng vệ sinh, chậm rãi tiến về phía cửa sổ.
Không còn ánh sáng đèn làm nhiễu, cảnh vật bên ngoài trở nên rõ hơn. Và anh trông thấy, một đám quạ đen đang tụ quanh cửa sổ cách đó không xa.
Chúng bay lên rồi hạ xuống quanh tòa nhà của chi đội, nhưng tuyệt nhiên không phát ra âm thanh gì. Tiếng vỗ cánh gần như không tồn tại, cả một vùng tối lặng như tờ.
Tề Dực đứng giữa căn phòng tối, lặng lẽ nhìn ra đám quạ đen ngoài cửa sổ, ánh mắt anh dần trở nên trầm lặng, sâu thẳm.
Cảnh tượng đó kỳ dị đến mức khiến người ta lạnh sống lưng. Dù nhìn mãi, Tề Dực vẫn không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra.
Bang!
Tiếng gõ cửa kính lại vang lên. Một bóng đen bất ngờ xẹt ngang trước mặt Tề Dực. Lần này, anh nghe rõ cả âm thanh va chạm.
Anh nín thở, dõi theo bóng đen, nhưng vẫn không thấy được gì.
Ở phía xa, đàn quạ vẫn không ngừng bay vòng, lặng lẽ như đang cử hành một nghi thức nào đó.
Không thể lý giải nổi, Tề Dực dứt khoát rút điện thoại ra, bật camera lên, định quay lại cảnh tượng kỳ dị này. Anh đứng yên, mắt không rời khỏi khung cửa sổ.
Mãi đến khi một bàn tay đặt lên vai anh.
“Đờ mờ!” Tề Dực giật mình, theo bản năng quay người tung cú đánh về phía sau.
Bốp!
Người phía sau giơ tay đỡ lấy khuỷu tay anh một cách dễ dàng.
“Cái lùm mía! Cậu tính làm gì vậy?” Đối phương cũng bị hù đến phát hoảng.
Tề Dực lúc này mới nhận ra người tới:
“Lão Trì? Sao cậu lại xuất hiện như ma thế?”
Trán Trì Vũ Hiền hiện lên mấy vạch đen, nghiến răng nói:
“Tôi xuất hiện như ma? Này ông bạn, cậu nói đi vệ sinh rồi mất tăm, tôi chờ mãi không thấy quay lại, đến đây tìm thì thấy cậu tắt đèn, đứng lặng bên cửa sổ, dáng như trúng tà! Tôi còn định hỏi cậu đang chơi trò quỷ gì đấy!”
Tề Dực bị Trì Vũ Hiền làm gián đoạn, thần kinh căng cứng nãy giờ cũng được thả lỏng đôi chút. Anh nhích người sang một bên, nhường vị trí đứng:
“Cậu qua đây xem thử. Tôi vừa phát hiện tình huống khá kỳ quái... bên ngoài có đám quạ đen bay loạn.”
“Quạ đen?” Trì Vũ Hiền nhíu mày: “Có gì đâu? Cậu nói chỗ nào có quạ?”
Câu hỏi này khiến Tề Dực khựng lại.
Anh vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ còn một khoảng trời tối đen. Phía dưới lầu là vài chiếc đèn đường bị hỏng, vì điện áp không ổn nên lúc tắt lúc sáng. Còn đàn quạ? Không thấy đâu cả.
Anh đẩy cửa sổ ra, hai tay chống lên bệ, nghiêng đầu nhìn xuống. Mọi thứ hoàn toàn trống rỗng, như thể đám quạ ấy chưa từng tồn tại.
“Lạ thật. Lúc cậu vỗ vai tôi, đám quạ còn đang bay loạn ngoài kia, thế mà bây giờ lại biến mất không dấu vết...”
“Cậu bị hoa mắt rồi chăng?” Trì Vũ Hiền nói: “Từ đầu năm tới giờ, muốn thấy một hai con chim trong phố cũng khó, chứ đừng nói là một đàn. Cậu mất ngủ nhiều ngày rồi, có khi sinh ảo giác cũng không chừng.”