Người Chết Gõ Cửa

Chương 17. Gia đình nạn nhân

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khương Hiểu Du nhìn chằm chằm màn hình lớn, xem một lúc lâu rồi lắc đầu:

“Xem hết video cũng không nhìn ra được gì.”

Tề Dực vừa giơ tay ra hiệu vừa nói: “Có loại khả năng thế này không, ví dụ có người cắt mất năm phút ở giữa video, rồi chèn năm phút ở đầu vào, sau đó lại thay đổi ký hiệu ở góc bên phải?”

Khương Hiểu Du ngẫm nghĩ, gật đầu: “Về lý thuyết là có thể. Cũng có thể trực tiếp hack hệ thống giám sát, ngay khi đang ghi dữ liệu thì xóa mất số liệu trước đó.”

“Có thể tra ra không?”

“Có thể. Em sẽ lục lại số liệu gốc rồi so sánh là biết ngay.”

Tề Dực nói: “Anh nhờ em vậy, có kết quả thì báo cho anh một tiếng nhé. Xong việc anh mời em uống trà sữa.”

Khương Hiểu Du cười: “Không còn gì nữa thì em đi trước đây. Lát nữa còn phải họp, em phải đi chuẩn bị một chút.”

“Đi đi.”

Tề Dực cũng không nhìn giám sát nữa mà lật sổ tay ra, suy ngẫm về vụ án. Anh không dự họp. Những gì cần báo cáo anh đã nói với đội trưởng Vương rồi. Đi họp chỉ tổ lãng phí thời gian, thanh tra và kiểm tra kỷ luật thể nào cũng lấy anh ra làm trò đùa, chi bằng khỏi đi.

Anh cầm bút viết vụ án cô gái mặc đồ đỏ nhảy lầu vào trong sổ, đánh một dấu chấm hỏi bên cạnh, chuẩn bị đến đại đội một yêu cầu sơ đồ quan hệ của Cao Hội Thành để xem có người quen nào không.

Anh rất chắc chắn mình đã bị theo dõi. Hơn nữa, người này còn rất quen với anh. Đây chính là bước đột phá. Anh không muốn đợi quá trình tìm kiếm từ từ của Trì Vũ Hiền, định sẽ tự mình điều tra.

Xuống đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra thì anh đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Bước ra thì thấy đám người đang vây quanh Trì Vũ Hiền.

Ai nấy đều dễ xúc động, khoa tay múa chân, mồm miệng liến thoắng, ầm ĩ cả một góc, nghe đau hết cả đầu.

Tề Dực vừa nhìn đã đau đầu. Mấy người này là người nhà của Cao Hội Thành, toàn là con cháu đời sau, còn dẫn thêm người thân theo, rất phô trương.

Có người vừa nhìn thấy Tề Dực đã sải bước tới, hùng hổ giơ nắm đấm lên: “Chính là anh ta! Anh ta là pháp y khám nghiệm cho cha chúng tôi! Các người giữ xác kiểu gì mà để mất luôn, để cha tôi chết rồi còn phải chịu nhục như vậy!”

“Mẹ kiếp! Anh là Tề Dực phải không? Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng yên! Tôi gọi cả phóng viên rồi, cứ đợi đấy!”

Tề Dực tăng xông rồi.

Anh có thể thông cảm nếu đặt mình vào hoàn cảnh của họ. Nếu là người nhà mình mà bị thế, lại còn bị xúc phạm thi thể, chắc chắn anh cũng không thể bình tĩnh được.

Dù trong lòng tức đến run người, anh vẫn kiềm chế nói: “Bà Cao cứ yên tâm, thi thể đã được tìm thấy rồi, hiện giờ...”

“Tìm lại không phải việc các người phải làm à?” Người phụ nữ lập tức ngắt lời anh: “Tôi hỏi anh, có phải thi thể cha tôi bị cắt không?”

Tề Dực khựng lại.

Sao bọn họ biết xác của Cao Hội Thành bị cắt?

Đúng là anh đã báo cáo việc này với đội trưởng Vương, chuyện này cũng không thể giấu người nhà mãi được. Nhưng hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để nói, sợ họ không tiếp nhận nổi.

Mà đội trưởng Vương là người giàu kinh nghiệm, sao lại mắc lỗi sơ đẳng như thế?

Chẳng lẽ là Thạch Hoài Nhân? Bình thường tranh quyền đoạt lợi thì thôi, giờ lại còn bày trò cản đường?

“Anh nói đi!”

Tề Dực cứ im lặng mãi khiến đám người càng mất bình tĩnh. Có người còn giơ tay đẩy anh một cái.

Trì Vũ Hiền lập tức nổi giận, bước lên đẩy ngược lại mấy người đang chen chúc kia: “Làm cái gì đấy? Tay để yên! Đừng có động tay động chân!”

Lời này chẳng khác gì châm thêm dầu vào lửa. Đám người càng hung hăng, có người đã bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị gây sự.

Cũng có người lặng lẽ trốn vào một góc... gảy móng tay.

“Muốn gì?” Trì Vũ Hiền chỉ vào một gã đang xắn tay áo: “Tấn công cảnh sát à?”

“Tấn công cái thằng ngu nhà mày!” Gã đó sấn tới, mặt đỏ gay, mũi gần như chạm mũi Trì Vũ Hiền: “Ông nói cho mày biết, vụ này chưa xong đâu! Ông gọi phóng viên rồi, còn mời cả luật sư, đừng hòng bưng bít!”

“Ôi trời đất ơi, chuyện gì mà ầm ĩ thế này.”

Thạch Hoài Nhân bước đến, gương mặt tỏ vẻ chính nghĩa, ra chiều đứng về phía dân chúng: “Các anh là người nhà anh Cao Hội Thành phải không? Đừng kích động, có gì từ từ nói.”

“Ông là ai?” Cô gái lúc nãy nhìn ông ta: “Lãnh đạo ở đây hả? Nói ông nghe có tác dụng gì không?”

Thạch Hoài Nhân mỉm cười gật đầu: “Cứ coi như vậy đi. Tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người. Nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn cũng...”