Người Chết Gõ Cửa

Chương 10. Sợi lông vũ đen

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tề Dực cũng từng nghĩ đến khả năng mà Trì Vũ Hiền đề cập, nhưng rất nhanh đã lắc đầu phủ định:

“Không giống đâu. Vụ án giết người phân thây có đầy đủ bằng chứng, chuỗi chứng cứ khép kín hoàn toàn. Hung thủ cũng đã nhận tội. Khả năng có sai sót là cực kỳ nhỏ.”

“Thế nhưng...” Trì Vũ Hiền chỉ vào xác chết đã bị trộm: “Mấy chuyện kỳ quái này thì sao giải thích?”

Tề Dực bình tĩnh đáp:

“Tôi đã nói rồi, có khả năng Cao Hội Thành từng làm chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ, khiến hung thủ căm hận đến mức, dù ông ta đã chết, cũng vẫn không được tha. Cắt... “gà con” là để trả thù.”

Trì Vũ Hiền cau mày:

“Có khi nào ông ta từng phạm tội khác không?”

Tề Dực không trả lời. Đó cũng chỉ là suy đoán. Với tư cách là người phá án, anh có quyền mạnh dạn giả thiết. Nhưng bản thân anh lại không muốn áp tội cho người chết khi chưa có bằng chứng, dù người đó là kẻ vay tiền không chịu trả.

Không đợi anh đáp lại, Trì Vũ Hiền đã nói tiếp:

“Dù là thế, vẫn không hợp lý. Nếu hung thủ chỉ muốn trả thù thi thể thì thôi đi, còn vu oan cho cậu làm gì? Mà gã làm bằng cách nào chứ?”

“Không biết.” Tề Dực lắc đầu: “Chỉ là giả thiết. Gã đóng giả tôi có thể không phải để đổ oan, mà chỉ là để trà trộn vào nội bộ, thuận tiện trộm thi thể. Nhưng có một điều chắc chắn... gã rất hiểu tôi. Nếu không thì không thể bắt chước giống đến vậy.”

Trì Vũ Hiền trầm ngâm, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Tề Dực thấy vậy liền đề nghị:

“Vậy thì điều tra lại toàn bộ các mối quan hệ của tôi, tập trung vào giai đoạn Cao Hội Thành xuất hiện. Có khi sẽ tìm được thứ gì đó.”

Trì Vũ Hiền mắt sáng lên:

“Lão Tề à, cậu đúng là con giun trong bụng tôi mà. Sao biết tôi đang định làm đúng thế luôn?”

“...” Tề Dực mặt không biểu cảm. Anh đã quá quen với kiểu chiếm công không biết xấu hổ của Trì Vũ Hiền.

Trì Vũ Hiền rút cuốn sổ nhỏ ra ghi lại các đầu mối, vừa ghi vừa lẩm bẩm, sau đó ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị điều tra. Ghi xong, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, anh ta quay sang hỏi:

“Còn chuyện này nữa. Tại sao gã lại trả xác về?”

Trì Vũ Hiền tuy không giỏi lý luận, nhưng cách hung thủ ngang nhiên trả xác như vậy đúng là khiến người ta phải nghi ngờ.

Tề Dực vẫn lắc đầu:

“Không biết.”

“Cậu còn phát hiện gì khác không?” Trì Vũ Hiền tiếp tục gặng hỏi.

Thấy Tề Dực im lặng, anh ta mới chịu thôi:

“Thôi được. Tôi cho người điều tra mối quan hệ của hung thủ trước. Cậu cũng mệt cả đêm rồi, tranh thủ về nghỉ chút đi. Có chuyện gì tôi sẽ gọi.”

Thấy Tề Dực không phản ứng, Trì Vũ Hiền xoay người định đi. Nhưng đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì, lại quay đầu hỏi:

“Cậu thấy có nên điều tra quá khứ của Cao Hội Thành không?”

“Tự cậu quyết định.” Tề Dực đáp.

Trì Vũ Hiền thì biết rõ năng lực phán đoán của bản thân, liền cười nịnh:

“Đừng mà, cậu giúp tôi phân tích chút đi...”

Tề Dực thở dài, muốn đuổi khéo cho xong:

“Cũng nên điều tra. Nhưng chưa chắc thu được gì. Nếu ông ta từng phạm tội, mà không bị phát hiện, thì chỉ có nạn nhân và ông ta biết thôi. Nếu không, đã có dấu vết từ trước rồi.”

“Hiểu rồi. Phải tra, không ra được gì thì tính sau. Cảm ơn nha. Mai tôi mời cậu ăn mì.” Trì Vũ Hiền hớn hở rời đi.

Đợi anh ta đi khuất, Tề Dực mới đứng thẳng dậy, quay lại bên bàn giải phẫu, lặng lẽ lấy kim chỉ ra, tiếp tục may lại từng mảnh thi thể.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng đập cửa lại vang lên. Tề Dực hơi nhíu mày, nhìn về phía cửa.

Cửa tự động kêu “xoạch” rồi từ từ trượt sang phải. Hành lang bên ngoài lộ ra từng chút một.

“Hử? Ai vậy?” Tề Dực gọi “Lão Trì?”

Uỳnh... uỳnh...

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng cơ cấu cửa vang vọng trong phòng.

Tề Dực trầm mặt, đặt dụng cụ lên bàn, đi ra ngoài.

Lại giả thần giả quỷ!

Đứng ngay trước cửa phòng giải phẫu, anh phóng tầm mắt dọc theo hành lang dài và hẹp.

Đèn huỳnh quang trắng hếu chiếu rọi lên từng viên gạch men, khiến không gian vừa tối vừa chói. Hai dãy cửa phòng làm việc bên hành lang đều đóng chặt. Không có dấu hiệu gì bất thường.

Chỉ có... một cọng lông màu đen nằm chơ vơ giữa lối đi.

Tề Dực cúi người nhặt lấy.

Đứng ở giữa hành lang vắng lặng, anh đưa mắt nhìn quanh, đồng thời vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh. Từng luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan dần ra đầu ngón tay, rồi trùm lấy toàn thân.

Cả hành lang chìm trong tĩnh mịch.

Chỉ còn tiếng hít thở của chính anh vang lên rõ ràng trong không gian.