Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ùng ục... ùng ục...
Tề Dực thò đũa vào nồi dầu đang sôi sùng sục, liếc nhìn những miếng thịt còn dính máu rồi gắp một miếng sách bò lên, nhúng vài lần vào đĩa dầu tỏi bên cạnh. Dù miếng thịt vẫn còn nổi bọt, anh vẫn nhét thẳng vào miệng.
Không rõ là vì nóng hay vì cay, anh vừa nhai vừa hít hà, trợn mắt nhe răng:
“Vừa mềm vừa xốp, nhưng cũng bình thường thôi, không ngon như cậu tả.”
Người bạn ngồi đối diện không nhịn nổi nữa:
“Thế thì đừng ăn nữa! Có ai ăn sách bò như cậu không? Người ta nhúng lẩu chứ ai lại chiên ngập dầu? Cậu ăn cái kiểu này thì khác gì ăn lẩu cay đâu chứ?”
“Khác chứ.” Tề Dực buông đũa, ngáp dài: “Lẩu cay rẻ hơn.”
Người bạn im lặng, tỏ vẻ cạn lời.
Tề Dực dụi mắt, mắt đỏ hoe:
“Không ăn nữa, tôi buồn ngủ quá rồi, về nhà ngủ trước.”
Người bạn vỗ bàn, khích lệ:
“Thanh niên hai mươi mấy tuổi mà cả ngày uể oải thế này thì ra cái thể thống gì? Cậu phải phấn chấn lên, thể hiện tinh thần của một pháp y chứ!”
Tề Dực trợn mắt:
“Mẹ kiếp, tôi vừa ở trong phòng khám nghiệm tử thi suốt bốn ngày không rời, giờ đang treo lơ lửng bên bờ vực đột tử rồi đây. Còn đòi tôi phấn chấn cái gì? Không đâm đầu vào nồi lẩu là giỏi lắm rồi. Thôi đi, cậu ăn một mình đi, tôi về trước.”
Người bạn không hài lòng:
“Không phải chứ? Tôi nghe nói vụ án kết thúc rồi nên mới vội vàng tới cơ quan đợi cậu tan làm để mời ăn lẩu. Cuối cùng thì sao? Cậu mới ăn được mấy miếng sách bò đã đòi về?”
“Được rồi, được rồi, lòng tốt của cậu tôi nhận.” Tề Dực vừa lau miệng vừa nói: “Nhưng tôi thật sự không ăn nổi nữa, hẹn hôm khác tôi mời cậu.”
“Thứ chó vô ơn, lãng phí tình cảm.” Người bạn cuối cùng cũng chịu thua, đứng dậy gọi phục vụ: “Tính tiền!”
Tề Dực cảm ơn một tiếng, không từ chối. Anh thực sự quá mệt rồi, chỉ muốn lập tức về nhà, nằm xuống giường, không nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật sâu để bù lại sức lực đã bị bào mòn.
Trong vụ án xác chết bị phân thây vừa rồi, nạn nhân bị chia thành 413 mảnh, ném vào thùng rác ở khu vành đai xanh phía nam thành phố. Vụ án gây chấn động dư luận, thậm chí còn leo lên cả top tìm kiếm.
Để nhanh chóng phá án, Tề Dực đã cắm mặt trong phòng pháp y suốt bốn ngày bốn đêm không ngủ, từ từng mảnh thi thể rải rác tìm ra chứng cứ then chốt, xác định hung khí, rồi lần theo dấu vết bắt giữ nghi phạm.
Có thể nói, anh chính là công thần số một trong vụ án lần này.
Sau khi lên xe người bạn, vừa cài dây an toàn xong, Tề Dực đã cảm thấy ý thức mơ hồ. Những âm thanh xung quanh dần mờ nhạt, chưa đầy một phút anh đã chìm vào giấc ngủ.
Anh thật sự kiệt sức rồi.
Trong mơ hồ, dường như anh thấy người chết lơ lửng giữa không trung như một con rối khổng lồ, lặng lẽ nhìn anh từ trên cao bằng ánh mắt khó hiểu, rồi dần dần bay xa.
“Lão Tề, dậy đi, mau tỉnh dậy!”
“Hửm?” Cảm giác có người đang lay mình, Tề Dực mơ màng mở mắt: “Đến nhà tôi rồi à?”
Biểu cảm người bạn vừa kích động vừa sợ hãi:
“Đến rồi, nhưng sao trong nhà cậu lại có nhiều cảnh sát vậy? Cậu gây chuyện gì rồi sao?”
“Cậu nói gì vậy?” Tề Dực dùng tay xoa mặt, cố lấy lại tỉnh táo: “Chắc tình cờ gần đây xảy ra vụ án gì đó thôi.”
Cuối cùng cũng mở mắt hẳn, Tề Dực nhìn rõ cảnh bên ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ lập tức tan hơn phân nửa:
“Đệt... nhiều người quen thế này, vụ này không nhỏ rồi.”
Là pháp y, anh thừa hiểu nếu có án mạng thì gần như chắc chắn mình sẽ bị kéo đi tăng ca, nghĩa là hôm nay cũng không được nghỉ.
Lúc này, người bạn huých vai anh, nói:
“Bọn họ tới rồi đấy. Nể tình bạn bè, chia cho tôi tí thông tin nội bộ đi.”
Vừa dứt lời, cảnh sát hình sự bên ngoài đã tiến lại gần, gõ vào cửa sổ phía ghế phụ.
Tề Dực không để tâm đến người bạn, hạ kính xe xuống, cười nói:
“Lão Trì, trùng hợp thật.”
“Không trùng hợp đâu, tôi đến tìm cậu đấy, đợi cậu lâu rồi.” Cảnh sát hình sự đeo bảng tên Trì Vũ Hiền ra hiệu cho anh xuống xe: “Tôi thấy cậu lên chiếc xe này ở cơ quan, nên đã nhờ đội kỹ thuật kiểm tra biển số.”
Nghe vậy, Tề Dực khựng lại. Câu này nghe có gì đó sai sai.
Vừa tháo dây an toàn vừa bước xuống xe, anh ngẩng đầu hỏi:
“Tìm tôi? Còn kiểm tra biển số xe? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lão Trì hất cằm, ra hiệu cho anh đi theo.
Tề Dực ra hiệu tay cho người bạn: “Tôi đi trước, về liên lạc sau.”
Sau đó rảo bước đi theo lão Trì. Chiếc xe của người bạn cũng quay đầu rời đi ngay sau đó, không ai ngăn cản, cho thấy vụ việc không liên quan gì đến cậu ta.
Nhưng... nếu đã muốn gặp mình, sao không gọi điện? Phải phiền phức đến thế này sao?
Chưa kịp nghĩ thêm, lão Trì đã hỏi:
“Lão Tề, cậu nói thật đi. Chiều nay lúc sáu giờ rưỡi, sau khi rời khỏi cơ quan, cậu đã đi đâu? Làm gì?”