Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Chi!” Tùng Diệp Thử biểu thị, tất cả đều nghe theo Lâm Cảnh, sau đó liền... kéo lấy một cái túi vải, rời khỏi viện, chạy tới những cây bên đường để hái lá.
Cây trong sân đã bị nó vặt trụi hết lá, nếu muốn tiếp tục hợp thành phi diệp màu đỏ thì nó chỉ có thể ra ngoài hái.
Về việc dùng linh lực thúc chín... tiêu tốn linh lực cho việc này quá xa xỉ, suy cho cùng lá cây đều đầy khắp núi đồi.
Không bằng giữ linh lực lại để thúc chín linh mễ, linh đậu.
Tối hôm đó, có vài đệ tử ngoại môn đi ngang qua nhìn thấy một con sóc đang mang một túi đầy lá cây, nhảy nhót khắp nơi.
“Thật đáng thương…” Hai nữ đệ tử nhìn thấy Tùng Diệp Thử lại đến nhặt lá cây, nói: “Chủ nhân của nó là ai mà đến cả linh thú của mình cũng không nuôi nổi, còn để nó phải tự đi tìm lá cây ăn vậy…”
Cho đến sáng ngày hôm sau Tùng Diệp Thử vẫn không ngừng tay, liên tục đi thu gom lá cây, khiến khắp nơi trong sân bọn họ đều là từng đống lá.
Khi Lâm Cảnh tỉnh dậy, hắn đang định đến đường nhiệm vụ xem có nhiệm vụ nào phù hợp không, thì Tùng Diệp Thử lại kéo một cái túi vải lớn vào viện.
Ngoài ra, trên tay nó còn có một cái túi nhỏ màu hồng rất tinh xảo.
Thấy vậy, Lâm Cảnh dụi dụi mắt, nói: “Ngươi nhặt được ở đâu vậy? Ta không nhớ là chúng ta có cái túi nào như thế.”
“Chi! Chi!” Tùng Diệp Thử mở cái túi nhỏ ra, bên trong là vài quả thông!
Nó bày tỏ rằng đây là một vị sư tỷ xinh đẹp tốt bụng đi ngang qua đã đưa cho nó, còn dặn nó ăn nhiều đồ bổ dưỡng hơn, đừng ăn lá cây nữa.
“Chắc là vì ngươi đi khắp nơi thu gom lá cây khiến các sư tỷ hiểu lầm, sau này đừng lấy đồ của người khác.” Lâm Cảnh bất đắc dĩ.
Tùng Diệp Thử gật đầu, sau đó dùng Lưu Ly Tiên Đồng quét qua mấy quả thông..
Không có chuyện gì xảy ra.
...
Ngoại môn, Nhiệm Vụ Đường.
Vì còn khá sớm nên bên trong ngoài một vị sư huynh phụ trách thì không có bao nhiêu người, chỉ có bốn đệ tử ngoại môn đang tìm kiếm nhiệm vụ, có vẻ bọn họ quen biết nhau, đang thảo luận xem nên đi trừ xà yêu hay trừ trư yêu.
Sư huynh phụ trách đang đọc sách, trông rất mê mẩn, rõ ràng không có thái độ phục vụ tốt như Âu Dương sư huynh. Lâm Cảnh tự mình đi tới tường nhiệm vụ tìm kiếm.
Xem xét một vòng, hắn nhận ra, trừ những nhiệm vụ cần rời khỏi tông môn, thì những nhiệm vụ phù hợp với hắn và Tùng Diệp Thử căn bản không có bao nhiêu.
Rời khỏi tông môn là điều không thể, trừ phi có một hộ vệ tu vi cao theo cùng, tốt nhất là kim đan kỳ trở lên.
Còn về các nhiệm vụ trong tông môn, như đến linh điền của tông môn giúp đỡ... thì tỷ lệ chất lượng - chi phí quá thấp, muốn dựa vào những nhiệm vụ kiểu này để tích lũy đủ tiền mua túi trữ vật và điểm cống hiến để thăng nội môn, không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.
Mặc dù hắn thực sự không thiếu thời gian nhưng hắn không muốn làm.
Khi Lâm Cảnh còn đang phân vân, trong Nhiệm Vụ Đường chợt trở nên yên lặng, một vị lão giả mặc áo lam bước vào.
“Bái kiến Ngọc trưởng lão.” Bốn đệ tử ngoại môn phát hiện đầu tiên, lập tức cung kính hành lễ. Sư huynh phụ trách đang đọc sách cũng vội vàng đứng dậy, đặt cuốn 《 Kiếm linh nương tử của ta 》 xuống.
“Ngọc trưởng lão, sao ngài lại tới đây?” Sư huynh phụ trách lập tức mang vẻ mặt đầy căng thẳng nhìn lão giả.
Lâm Cảnh cũng quay đầu nhìn sang, nếu hắn nhớ không nhầm, Ngọc trưởng lão chính là người quản lý mọi chuyện ở ngoại môn, được xem như "lão đại" nơi này.
“Tử Nhiên, ngươi lại đang đọc cái gì?” Ngọc trưởng lão nhíu mày, vươn tay ra, quyển sách của sư huynh phụ trách đang đọc dở lập tức bay vào tay lão.
“Trưởng lão! Cuốn sách này do Kiếm Thanh Phong đạo trưởng của Thiên Kiếm Môn sáng tác, chứa đựng đạo lý kiếm đạo, tuyệt đối không phải tạp thư vô dụng…” Sư huynh phụ trách chưa nói hết câu, Ngọc trưởng lão đã hừ lạnh một tiếng, thu lấy quyển sách.
“Giờ làm việc đọc sách nhảm, phạt ngươi nửa tháng linh thạch.”
Sư huynh phụ trách lộ vẻ mặt như mất đi linh thú yêu quý nhất.
“Chi chi chi…” Tùng Diệp Thử che miệng cười trộm.
Lúc này, ánh mắt của Ngọc trưởng lão quét qua Tùng Diệp Thử… rồi nhìn về phía Lâm Cảnh.
Tùng Diệp Thử lập tức thu liễm nụ cười, rất sợ bị đối phương phạt mất nửa túi lá.
“Hửm?”
“Ngươi là Lâm Cảnh?” Nhìn lướt qua, Ngọc trưởng lão chợt mở miệng.
“Bẩm Ngọc trưởng lão, đệ tử quả thật là Lâm Cảnh.” Lâm Cảnh không bất ngờ khi vị trưởng lão này nhận ra mình, bởi khi Mặc trưởng lão đưa hắn về sắp xếp hắn vào ngoại môn, chắc chắn đã có chào hỏi với Ngọc trưởng lão.
“Ngươi tới đây là để nhận nhiệm vụ?” Ngọc trưởng lão hỏi.
Lâm Cảnh gật đầu.
Ngọc trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Xem ra ngươi còn chưa tìm được nhiệm vụ phù hợp. Ngươi muốn nhận nhiệm vụ trả công bằng linh thạch hay nhiệm vụ trả công bằng điểm cống hiến tông môn?”
Lâm Cảnh khẽ giật mình, trưởng lão ngoại môn là có ý tứ gì...
Tạo nhiệm vụ theo nhu cầu?
“Bẩm trưởng lão, đệ tử muốn cả hai.”