Ngự Thú Phi Thăng (Bản dịch)

Chương 17. Thần thông của Tùng Diệp Thử

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

 

"Một trăm hạt linh mễ thông thường hợp thành một hạt linh mễ vàng, theo lý mà nói, hiệu quả hẳn là linh mễ bình thường gấp trăm lần trở lên đi?"

"Bằng không, thần thông này sẽ chẳng có ý nghĩa gì, cái gọi là trân thú cũng hữu danh vô thực."

"Chỉ là một trăm hạt linh mễ, lại không phải một trăm bát, không đến mức làm ngươi no đến vỡ bụng." 

Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh thả lỏng hơn chút. 

"Nếu hiệu quả có thể sánh ngang một khối linh thạch thì tốt biết mấy." 

Lâm Cảnh vốn tưởng rằng hạt linh mễ vàng này sẽ giống như linh thạch, có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện. 

Nhưng đáng tiếc, sự thật lại không phải vậy. 

Một hạt linh mễ vàng chứa đầy linh khí vừa vào bụng, trong đôi mắt của Tùng Diệp Thử lại lóe qua một tia đỏ rực, không những không cảm thấy no mà ngược lại, một cảm giác đói cồn cào mãnh liệt xâm chiếm tâm trí nó. 

Ngay sau đó, dưới ánh nhìn trầm mặc của Lâm Cảnh, bụng Tùng Diệp Thử phát ra tiếng "ục ục" như sấm rền, như thể quỷ đói đầu thai, nó như phát cuồng lao tới đống linh mễ, điên cuồng nhét tất cả số linh mễ vừa mới sản xuất ra vào miệng. 

Nhờ khế ước huyết mạch, Lâm Cảnh cảm nhận được trạng thái hiện tại của Tùng Diệp Thử. 

Đói. Rất đói. 

Hiệu quả của hạt linh mễ vàng, lại không phải làm no bụng, mà là khiến người ăn sinh ra cảm giác cảm đói bụng! 

Dưới sự thúc đẩy của cơn đói, Tùng Diệp Thử như rơi vào trạng thái ăn uống điên cuồng, một lượng lớn linh mễ nhanh chóng bị nó nhét vào miệng, nếu như là trước đây, ăn nhiều linh mễ như vậy, chắc chắn nó sẽ no đến căng bụng, không cách nào nhanh chóng tiêu hóa được dinh dưỡng và linh khí trong đó. 

Thế nhưng lần này, khả năng tiêu hóa của nó dường như đã được nâng cao đến đáng sợ. Một đống linh mễ bị quét sạch không còn, xem dáng vẻ của nó không chỉ không khó chịu, trái lại khí tức của nó còn không ngừng tăng lên, phảng phất như... ngay lập tức tiêu hóa toàn bộ dinh dưỡng của linh mễ, chuyển hóa thành lực lượng của bản thân! 

Cho đến khi... mọi thứ bị ăn hết, trạng thái điên cuồng của Tùng Diệp Thử mới dừng lại, dần dần khôi phục tỉnh táo... 

"Tăng cường khả năng tiêu hóa, nhanh chóng hấp thụ dinh dưỡng sao? Hiệu quả của hạt linh mễ vàng... lại mạnh mẽ như thế." Lâm Cảnh hít sâu một hơi, thần thông trân thú này, rốt cuộc có lai lịch gì... 

Dị tinh hư hư thực thực là do tiên nhân vẫn lạc hóa thành bởi vì ánh sáng dị tinh sinh ra chủng tộc biến dị... Chẳng lẽ đây được xem như một dạng truyền thừa tiên nhân? 

"Dù thế nào, trân thú quả nhiên như Mặc trưởng lão đã nói, vô cùng lợi hại, sau này không còn lo thiếu tiền nữa rồi." Hắn cảm thán. 

Nhưng mà... Lâm Cảnh là vui vẻ, còn Tùng Diệp Thử tỉnh táo lại, nó mê man mở to hai mắt, nhìn thấy toàn bộ số linh mễ mà mình khó khăn vất vả trồng trong một tuần đều biến mất không còn, bao gồm cả hai trăm hạt mà Lâm Cảnh mới đưa thêm... lúc này đều đã bị nó ăn hết. 

Kế hoạch tích trữ lương thực, lại lần nữa sụp đổ!

"Chi! ! ! !" Trong sân, Tùng Diệp Thử phát ra tiếng kêu xé ruột xé gan, cái thần thông chó má này, không tích trữ được, một chút cũng không tích chữ được, tại sao không cho nó thức tỉnh thần thông không gian chứ! ! !

Một con sóc thích tích trữ lương thực, lại thức tỉnh một thần thông hợp thành tài nguyên, làm Lâm Cảnh không biết phải nói gì.

Đây chẳng phải là bắt nạt đứa nhỏ, ép nó không thể tích trữ đồ sao?

Nhìn Tùng Diệp Thử với dáng vẻ tan nát cõi lòng, khóe miệng Lâm Cảnh hơi nhếch lên.

Tùng Diệp Thử lập tức ngừng khóc, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh cười: "Ta đang vui thay cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là linh thú thông thường nữa, mà là trân thú!"

"Chi!" Tùng Diệp Thử vẫn còn luyến tiếc linh mễ.

"Suy nghĩ theo hướng tích cực, linh mễ của ngươi chỉ là đổi sang một hình thức khác để ngươi cất giữ, hóa thành linh khí mãi mãi ở bên ngươi. Ngươi có cảm thấy, linh lực của mình tăng lên rất nhiều không?"

Lời nói của Lâm Cảnh như đánh thức kẻ trong mộng, Tùng Diệp Thử lúc này mới nhận ra, nó đã gần đạt tới luyện khí tầng bốn, thể lực và linh lực tràn đầy vô cùng.

Tùng Diệp Thử nhất thời không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại thế nào, chỉ ngây người đứng tại chỗ.

Lâm Cảnh tiếp tục khuyên nhủ, nếu không, có một thần thông như vậy lại kết hợp với tính cách hiện tại, trong tương lai tâm lý của Tùng Diệp Thử có thể sẽ sụp đổ liên tục.

Cần phải sửa thói quen chỉ nhìn "số lượng" mà không nhìn "chất lượng" của nó.

Ít nhất phải biết kết hợp cả hai.

"Thần thông này rất tốt, ngươi cần luyện tập nhiều hơn."

"Ngẫm mà xem, linh mễ loại này, có lẽ hiện tại chúng ta rất thiếu thốn, nhưng đợi sau khi trở thành trúc cơ, kết đan, chẳng phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hay sao?"

"Cho dù là có túi trữ vật, nhẫn trữ vật, dùng để trữ linh mễ cũng quá lãng phí."

"Không phải tài nguyên nào cũng nên tích trữ."

"Lấy đồng thuật của ngươi hiện tại đã có thể hợp thành tài nguyên cấp cao từ một số lượng tài nguyên cấp thấp, như vậy về sau, chúng ta chỉ cần trữ tài nguyên cấp cao là được."