Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nụ cười tà dị trong mắt sáu người giang hồ kia, thực ra đối với Đoàn Vân lại không phải như vậy.

Hắn dám thề son sắt rằng, nụ cười hắn trao đi là mang theo thiện ý to lớn, ấm áp, như gió xuân phả vào mặt, nhưng vì hiểu lầm, trong mắt người khác lại biến chất.

"Người đó, thật sự không phải ta." Đoàn Vân cố gắng giải thích.

Thực ra khi nói lời này, trong lòng hắn không có bao nhiêu tự tin.

Hắn là một người rất thành thật, mà người trong miệng đối phương, vừa là hắn lại không phải hắn.

Đám giang hồ này đột nhiên vào đêm khuya nhìn thấy một người có ánh mắt thanh tịnh, dẫn theo con lừa, tay cầm kiếm sắt, trông rất giống một đại phu trẻ tuổi, mà sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Nếu như trong chuyện phiếm bọn họ nói trước đó, hình ảnh của ma đầu kia chỉ là một phác họa thì vào lúc nửa đêm này, nam tử trẻ tuổi trước mắt này có thể nói là ma đầu ló mặt ở hiện thực.

Tất cả mọi người đều ngây người.

Nếu không phải ngọn lửa vẫn đang lay động, Đoàn Vân còn nghĩ thời gian đã dừng lại.

Lúc này, vị Hàn đại ca kia đột nhiên cười nói: "Huynh đài thật biết đùa, sao người đó có thể là ngươi được."

"Nếu là ngươi, chúng ta còn mạng sống sao?"

Những người còn lại đột nhiên phản ứng lại, cũng cười theo.

Đúng vậy, tuyệt đối chỉ là trùng hợp!

Một ma đầu chỉ cần lật tay là có thể khiến hàng nghìn người máu chảy thành sông, gây họa cho cả một thành, sao có thể đi theo một đám lâu la như bọn họ.

Trừ khi ma đầu đó bị bệnh.

Nhưng ma đầu nào không bị bệnh?

Bầu không khí đã dịu lại nhưng một số người cẩn thận vẫn có chút rợn người.

Ma đầu gây họa cho cả Hoàng Thủy thành, thực sự đã tạo cho họ một bóng ma tâm lý không nhỏ, đến nỗi một thanh niên cũng dẫn theo lừa cũng có thể dọa họ một phen.

Mãi đến nửa đêm, phát hiện Đoàn Vân vẫn ánh mắt trong veo kia không có hành động kỳ lạ gì, những người này mới dần dần thả lỏng.

Sáng sớm lên đường trở lại, Đoàn Vân không cố tình đi theo đám người đó nữa, mà đổi sang một đội khác.

Hắn nhận ra rằng, vì mình giống "ma đầu" kia nên đã dọa những kẻ này.

Đoàn Vân không khỏi buồn bực trong lòng, mình là một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, sao lại trở thành ma đầu gây họa cho một phương trong miệng người khác?

Nhưng đi trên đường, Đoàn Vân phát hiện mình đã dọa thêm những võ giả khác.

Như thể chỉ sau một đêm, đám người này đều biết đến một ma đầu dẫn theo con lừa, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt trong veo, trông giống như một đại phu trẻ tuổi.

Trong số đó, thậm chí có người còn biết họ hắn là Đoàn.

Mẹ kiếp, kẻ sống sót nào đang bịa đặt về ta vậy!

...

Phong Lâm trấn là một trấn cổ nằm ở phía tây Vọng Xuân thành.

Lữ gia là gia tộc lớn ở Phong Lâm trấn, Lữ lão gia đã hơn năm mươi tuổi, hôm nay lại nạp thêm một tiểu thiếp, ngày vui trọng đại như này luôn phải náo nhiệt đến rất khuya.

Lúc mà khách khứa tản đi, trăng thanh cũng đã ngả về trời tây.

Nghĩ đến mỹ nhân trong phòng, Lữ lão gia vội vàng lén uống mấy chén rượu cao hổ đã cất giữ từ lâu, rồi lại ăn thêm hai viên Long Hổ hoàn, chuẩn bị đại chiến một trận.

Đúng vậy, tiểu thiếp này rõ ràng đã mười tám tuổi nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại giống như một cô bé, mà những nơi nên béo trên người nàng thì không hề gầy, quả thực khiến người ta không thể cưỡng lại.

Cũng chính là nhìn trúng "khuôn mặt học sinh, cơ thể phụ huynh" này, Lữ lão gia mới dựa vào quyền thế, cưỡng ép cưới vị tiểu thư khuê các từ nơi khác đến này.

Hắn đến phòng tân hôn, tiểu thiếp kia thẹn thùng, bộ dáng trông thật thấy mà yêu.

Lữ lão gia chỉ cảm thấy men rượu cùng với tác dụng của Long Hổ hoàn ập đến, như thể đột nhiên trở về thời thanh xuân bồng bột, lập tức nhào tới.

Mười mấy hơi thở sau, Lữ lão gia nằm trên giường như một con chó chết, nếu không phải cách thở có chút dồn dập, e rằng còn tưởng hắn đã chết thật.

Tiểu thiếp nhẹ nhàng đá hắn một cái, xoay người đắp chăn ngủ.

Lữ lão gia cảm thán mình đúng là già mà vẫn khỏe, ở cái tuổi này, về thời gian duy trì mà nói, thế mà có thể bằng một phần ba thời thanh xuân, đây quả thực là công lao của việc bảo dưỡng tốt.

Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo hắn vừa rồi của tiểu thiếp, Lữ lão gia liền có một cảm giác thỏa mãn.

Tiểu thiếp này là hắn cưỡng ép rồi cưới, nhỏ hơn cả con gái hắn một giáp, cô gái không còn trong trắng này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn theo hắn, đây là thủ đoạn cũ của hắn rồi.

Vị nữ nhân này mấy ngày trước còn phản kháng dữ dội, không ngờ đêm nay đã khuất phục dưới uy phong của hắn.

Do quá sức, ban ngày lại tiếp khách nhiều, Lữ lão gia nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ngủ đến nửa đêm, một cơn gió lạnh thổi tới, hắn đột nhiên tỉnh giấc.

Lữ lão gia không nhịn được muốn ôm lấy thê tử yêu kiều của mình nhưng lại phát hiện bên cạnh không có ai.

Đã muộn thế này rồi, thê tử mới cưới của hắn đi đâu?

Ánh trăng trắng bạc chiếu qua cửa sổ giấy, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Có phải đi nhà xí không?

Lữ lão gia cảm thấy hơi khát, bèn đứng dậy định rót cho mình một cốc nước.

Kết quả là hắn vừa uống được nửa cốc thì nghe thấy một tiếng thở dốc mơ hồ.

Tiếng động này truyền đến từ không xa, rất giống với giọng của thê tử mới cưới của hắn.

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Lữ lão gia, khiến sắc mặt hắn có chút tái xanh.

Tên con trai thứ bất tài của hắn, từ nhỏ đã háo sắc, mấy năm trước đã từng có tiền sử trộm mẹ kế của mình.

Lúc đó, hắn đã trừng trị đứa con bất hiếu này một trận nhưng Lữ lão gia biết bản tính của tiểu tử này khó mà thay đổi.

Thôi, dù sao cũng là con trai hắn, tiểu thiếp của hắn miễn cưỡng cũng coi như là của nhi tử hắn.

Nhưng có cần phải vội vàng như vậy không!

Rõ ràng nay là đêm tân hôn của lão tử!

Lữ lão gia tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, xắn tay áo đi ra ngoài.

Cửa chỉ khép hờ, điều này khiến tâm trạng Lữ lão gia càng khó chịu.

Có phải đây là ý nói nàng đàn bà này tự nguyện dâng hiến không?

Con nhóc này trông có vẻ trong sáng, ai mà ngờ được!

Lữ lão gia nhẹ nhàng đi tới.

Tiếng động này chính là từ căn phòng nhỏ không xa phòng ngủ của hắn truyền đến.

Đến lúc này, Lữ lão gia không thể không thừa nhận chuyện này nữa.

Bởi vì lúc này tiếng động đã rất rõ ràng, hắn tức giận đến nỗi râu cũng run rẩy.

Lúc này, tiếng thở dốc kia biến mất.

Lữ lão gia vội vàng đi tới.

Hắn do dự một lát, cuối cùng cũng đẩy cánh cửa đó ra.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, sau khi không còn tiếng thở dốc của tiểu thiếp, xung quanh đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Vừa vào phòng không lâu, Lữ lão gia đã nhìn thấy tiểu thiếp mới cưới của mình nằm trên chiếc giường gỗ kia, quần áo xộc xệch, lộ ra một mảng lớn làn da trắng như tuyết.

Hắn tức giận đi tới, chỉ vào tiểu thiếp, hung dữ nói: "Chuyện tốt do ngươi làm!"

Tiểu thiếp không biết là sợ hay là gì, nằm trên giường quay lưng về phía hắn, không quay đầu lại.

Sau khi nghe thấy tiếng quát của lão gia, nàng vẫn quay lưng về phía hắn, yếu ớt nói: "Lão gia, ta không còn trong sạch nữa, ngài còn yêu ta không?"

"Ta!"

Lữ lão gia nhìn làn da trắng như tuyết của tiểu thiếp, một ngụm máu già nghẹn ở ngực, hung dữ nói: "Tên khốn đó đâu!"

Lữ lão gia nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng người, bèn cúi người nhìn xuống gầm giường.

Đêm nay trăng sáng nhưng gầm giường lại tối om.

Cái nhìn đầu tiên, Lữ lão gia đã giật mình, bởi vì bên dưới dường như có một người đầu rất bẹp.

Đầu bẹp như vậy, tuyệt đối không phải con trai hắn!

Khoảnh khắc tiếp theo, Lữ lão gia mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng hắn cũng nhìn rõ, đó không phải là một người đầu rất bẹp, mà là một chiếc áo và một chiếc quần.

Áo và quần liền nhau, lại hơi phồng lên nên trông giống như một người.

Quần áo của tên nghịch tử kia ở đây rồi, còn người thì ở đâu?

"Hắc hắc."

Trong phòng, đột nhiên truyền đến tiếng cười của một nam tử.

Lữ lão gia vừa nghe đã biết là giọng của con trai mình, nhất thời càng tức giận hơn.

Hắn vội vàng tiếp tục tìm người.

Nhưng tìm mãi tìm mãi, hắn phát hiện có chút không ổn.

Rõ ràng là tiếng động ở trong căn phòng này nhưng hắn nhất thời không tìm ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lữ lão gia ngẩng đầu lên, tim đập hụt một nhịp.

Chỉ thấy trên mái nhà, một nam tử trần truồng treo ở đó, đang cười ngay đó, để lộ hàm răng trắng toát và nướu răng đỏ tươi.

Lữ lão gia liếc mắt đã nhận ra đó là đứa con bất hiếu của mình nhưng nhất thời hắn lại thấy rất xa lạ.

Bởi vì người con trai thứ hai của hắn bị trói đầy chỉ đỏ, treo ở đó, dù là má hay cơ thể, dường như chỉ còn lại một lớp da.

Đúng vậy, như thể máu thịt bên trong đã bị thứ gì đó hút sạch vậy.

Thứ gì?

Lữ lão gia nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn qua.

Chỉ thấy tiểu thiếp vẫn luôn quay lưng về phía hắn đã quay đầu lại, đôi mắt không còn tròng trắng, đen kịt một màu, cả người cũng không còn hơi thở của người sống, như một xác chết lạnh lẽo.

Để rồi lúc này, “cái xác" lên tiếng: "Lão gia, mau đến yêu ta đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau."

"Có quỷ!"

Đêm khuya trong phủ họ Lữ, vang lên một tiếng hét chói tai…