Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Tô Trần, chúng ta đã không còn chung đường nữa rồi.”
“Ta nay đã là đệ tử của Thiên Lan Tông, ngươi có biết đó là nơi thế nào không?”
“Đó là chỗ mà cả đời ngươi cũng chẳng thể bước chân tới!”
Nữ tử dung mạo trong sáng, kiều diễm, đứng trên cao nhìn xuống hắn.
Ngày hôm ấy, Tô Trần không ngờ bản thân lại gặp chuyện như kịch cũ nhạt nhẽo thế này.
Hít sâu một hơi!
Hôn sự này, bỏ thì bỏ, càng hay!
Tô Trần liền theo như kịch bản, viết ngay một tờ hưu thư.
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo. Lý Thanh Nguyệt, ta mong rằng sau này ngươi đừng hối hận!”
Hôm đó, mưa rơi xối xả.
Nhưng Tô Trần lại thấy lòng mình rất vui.
Người ngoài đều cho rằng Tô Trần bị đả kích đến mức hóa dại.
Ngay cả Lý Thanh Nguyệt cũng tưởng rằng hắn đã ngốc thật rồi.
Nàng chẳng buồn quay đầu, cứ thế rời đi, không thèm chấp nhặt với một kẻ dở hơi.
Chỉ có Tô Trần biết, điều này có ý nghĩa gì.
Hắn là kẻ xuyên qua từ thế giới khác, lại còn cầm kịch bản bị từ hôn trong tay.
Nếu không phải hắn là nhân vật chính, thì ai mới xứng?
...
Ba ngày sau, vẫn chẳng có gì xảy ra.
“Kỳ lạ thật? Hay là chiếc nhẫn vàng này không đủ năng lượng?”
Tô Trần chờ suốt ba ngày.
Vẫn không thấy nhẫn phát huy công dụng.
Không sao, hắn nhẫn nại, đã nói ba mươi năm Hà Đông Tây, vậy thì cứ đợi ba mươi năm cũng được.
...
Ba tháng sau.
“Chẳng lẽ chiếc nhẫn vàng bị lấy trộm rồi?”
Tô Trần chợt bừng tỉnh, hay là có tên phản diện nào đó thức tỉnh sớm, lén lấy nhẫn của hắn rồi?
Mấy năm trước, khi hắn còn ở thế giới cũ, loại phản diện chuyên cướp đồ như thế này từng rất phổ biến.
Thế là hắn vội vàng dò tìm tung tích nhẫn vàng.
...
Ba năm sau.
Không thu được gì cả. Thậm chí tu luyện cũng dừng lại, khiến cha hắn thất vọng vô cùng, nghĩ rằng Tô Trần vì bị từ hôn mà hóa dại.
Phụ thân hắn bỏ hẳn ý định bồi dưỡng hắn, quay sang bồi dưỡng người con trai khác cùng cha khác mẹ của hắn.
Kẻ đó tuy kém hơn một chút về tư chất, nhưng lại lanh lợi và khôn khéo.
Đấu tranh cho ngôi vị nối dõi, xưa nay vốn thế.
Đợi đến khi Tô Trần nhận ra thì mọi chuyện đã muộn.
Tất cả tài nguyên, chỗ dựa, đều rơi vào tay người đệ đệ của hắn.
Còn hắn, bị bỏ rơi.
...
Ba mươi năm sau.
Nhớ lại quãng ngày xưa, Tô Trần không khỏi thở dài. Từ khi phụ thân hắn – Tô Nam – đem hết tài nguyên trao cho Tô Tuyết Hà, hắn và phụ thân từng cãi nhau dữ dội, rồi bỏ nhà ra đi.
Hắn muốn chứng tỏ, không cần Tô gia, hắn vẫn có thể trở thành kẻ đứng đầu một phương!
Nhưng giờ...
Bá chủ thì chưa thành.
Chỉ trở thành đoàn trưởng của một đội lính đánh thuê.
Hắn dẫn huynh đệ đi săn giết yêu thú, cuộc sống cũng tạm sung túc.
Nhìn bóng mình trong gương, gương mặt nay đã trung niên, dày dạn phong sương, không còn sự ngông cuồng ngày trẻ.
Ba mươi năm trước, hắn nói: “Chớ khinh thiếu niên nghèo.”
Ba mươi năm sau, hắn lại tự nhủ: “Chớ khinh trung niên nghèo.”
Nghe tin Lý Thanh Nguyệt từ lâu đã đột phá tới cảnh giới Linh Văn, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão Thiên Lan Tông, Tô Trần thấy đã đến lúc phải “mở hack”.
Nếu không, hắn sẽ già mất.
“Chẳng lẽ hack của ta là...Đa Tử Đa Phúc?”
Tô Trần nghĩ tới, trong đầu liền hiện ra hình bóng một nữ tử vẫn luôn bên cạnh mình trong đoàn lính đánh thuê – Liễu Thư Nghệ. Nàng cũng giống hắn, rời nhà ra đi, và họ đã gắn bó từ đó.
Giờ đây, cả hai đều ngoài bốn mươi.
Ngày hôm ấy, Tô Trần cưới nàng.
...
Chớp mắt.
Lại thêm ba mươi năm gió mưa.
Hệ thống “Đa Tử Đa Phúc” mà Tô Trần mong đợi bấy lâu vẫn chẳng đến.
Hắn và Liễu Thư Nghệ sinh một một trai một gái.
Cả hai đều có thiên tư khá, nay đã bước vào cảnh giới Tụ Linh.
Con trai con gái cùng theo học tại Võ phủ, không cần phải vất vả sống bằng máu nơi đầu kiếm như phụ mẫu ngày trước.
Tô Trần nghe tin Lý Thanh Nguyệt đã đột phá Linh Hải, trở thành trưởng lão của Thiên Lan Tông.
Có lẽ, giờ nàng chẳng còn nhớ hắn là ai.
Tô Trần thấy nhức đầu. Hắn dẫn huynh đệ nhập vào một đoàn lính đánh thuê lớn, nhưng ngày qua ngày, vị thủ lĩnh kia vừa mới chết.
Tu vi của hắn vẫn chỉ dừng ở Tụ Linh đỉnh phong, chẳng đủ sức gánh vác.
Không muốn bị cuốn vào rắc rối, hắn mang đội nhỏ của mình rời đi, đến Sùng Xuyên Thành lập nghiệp.
Ở đó, hắn dựng nên một Tô gia.
Trong buổi tiệc ra mắt, Tô gia đón một vị khách không mời.
Nhìn thấy đệ đệ mình nay cũng tóc mai bạc trắng, Tô Trần lòng chợt bình thản.
Hắn từng hận, nhưng nỗi hận ấy đã bị thời gian mài mòn.
“Ca, từ ngày ca bỏ đi, Đại nương mắc bệnh tim, hai mươi năm trước đã qua đời.”
“Ca, năm ngoái phụ thân cũng mất, trước lúc nhắm mắt còn nhắc đến huynh, mong gặp huynh lần cuối.”
“Ca, ta biết huynh vẫn còn trách ta vì sai lầm năm đó. Ta xin nhận tội, chỉ mong huynh cùng ta trở lại gia tộc.”
Tô Trần lạnh lùng từ chối.
Tô Tuyết Hà bất lực quay lưng.
“Hôm nay, sao gió bụi lại lớn thế này?”
Nhìn bóng lưng Tô Tuyết Hà khuất dần, Tô Trần đưa tay lau khóe mắt đã ươn ướt.
Một Tô gia xưa kia, hắn chẳng thể quay về nữa.
Nay nơi này mới là nhà của hắn.
Ngày ấy, Tô Trần say khướt.
...
“Chớ khinh lão niên nghèo.”
Tô Trần nay đã già.
Ngay cả Liễu Thư Nghệ cũng đã được chính tay hắn chôn cất.
Không phải chôn tại Tô gia, mà chôn ở nơi hai người từng gặp nhau lần đầu.
Không phải lãng mạn, chỉ là hắn muốn nàng được yên ổn, chẳng ai quấy rầy.
Lần này, không phải ba mươi năm nữa, mà là hai mươi năm đã qua.
Sinh nhật trăm tuổi, hắn vẫn chưa thấy hệ thống đâu.
Hắn biết hôm nay vừa là ngày mừng thọ, cũng là ngày tận số.
May thay, nhi tử, nhi nữa, cháu chắt đều đã được đưa đi trước.
Ngoài cửa, đao kiếm sáng loáng.
Tô Trần nhấc thanh trường kiếm đã phủ bụi.
Kẻ hàng xóm – lão Hứa – nay đã đột phá lên Linh Văn.
Trong Sùng Xuyên Thành, không thể có cùng hai tiếng nói.
Tô Trần chọn sai phe, ngỡ thành chủ sẽ đột phá trước, nhưng lại bị giết ngay trước mắt.
Hệ quả tự nhiên là bị thanh toán.
Cửa lớn bị đá tung, một lão già áo gấm xanh bước vào.
Đó chính là tổ tiên Hứa gia – Hứa Bát – cường giả Linh Văn.
Tô Trần coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, dù đã già, nhưng từng lăn lộn trong đoàn lính đánh thuê, chẳng phải vô ích.
Đằng sau, một thanh niên đi vào, trên tay cầm mấy chiếc đầu lâu.
Những chiếc đầu lăn đến chân Tô Trần.
Nhìn kỹ, hắn biến sắc.
Sau đó, hắn chết.
Trăm năm phong ba, cuối cùng vẫn là diệt tộc, thân vong.
Lờ mờ, hắn nghe tiếng thanh niên kia lẩm bẩm:
“Tiếc rằng, hai đứa con của Tô Trần cùng mấy trưởng lão đã liều chết bảo vệ, dù đã biết lộ trình rút lui của Tô gia, phái người chặn đánh, nhưng vẫn có vài kẻ trẻ tuổi lọt lưới thoát đi.”
“Thoát thì cũng phải truy, phải tìm, phải săn. Tên Tô Trần này giảo hoạt, tính như thỏ có ba hang. Các con cháu hắn hẳn đều có thiên tư xuất chúng, nếu lớn mạnh sẽ là mối họa lớn cho Hứa gia.”
“Nếu không nhờ có được truyền thừa của một cường giả Linh Hải cảnh, thì e rằng bị diệt lại chính là Hứa gia ta.”
Ý thức của Tô Trần dần biến mất.
Nhưng... hắn vẫn chưa hoàn toàn chết!