Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Loạn Thúc:
Đến đây, [Mục Long Sư] đã chính thức hoàn tất.
Từ trước đến nay, khi viết sách ta không câu nệ một thể loại nào, thích làm nhiều thử nghiệm.
Có thu hoạch lớn, cũng có thất vọng lớn, may mắn là ta có một trái tim yêu viết sách và có lẽ cả đời sẽ không lay chuyển nên dù sự nghiệp viết sách có lúc thăng trầm như Chúc Minh Lãng, đối với ta, đó cũng là một đoạn kinh lịch và hồi ức khó có được.
Một cuốn sách, giống như một kiếp nhân sinh ta đã đi qua.
Mấy năm qua, ta đã đi qua rất nhiều kiếp nhân sinh.
Có lúc ngồi trên ban công, nhìn bầu trời và chim bay, ta bắt đầu hồi tưởng lại những cuốn sách đã viết, những người đã viết, những câu chuyện đã viết, cảm giác mình như một ông già, không tự chủ được mà hồi tưởng về tuổi xuân đã qua của mình.
Nhưng khi chìm đắm, trong đầu ta sẽ có một giọng nói, hắn gào thét với ta: Ngươi bị điên à, chúng ta mới ngoài ba mươi tuổi!!
Chúng ta bây giờ, cũng coi như đang ở độ tuổi xuân xanh!!
Ờ ha…
Ngươi nói dường như có chút lý.
Hóa ra mới ngoài ba mươi tuổi sao, làm tác giả càng già càng được ưa chuộng, sáu mươi mấy tuổi vẫn có thể viết ra những câu chuyện hay.
À, hóa ra còn có thể viết ba mươi năm nữa sao?
Lúc này, bên tai lại có một giọng nói khác xuất hiện, âm điệu trầm thấp và mê hoặc: Lại còn muốn viết ba mươi năm nữa ư?? Thật ra viết sách rất mệt mỏi, ngồi lì ở nhà, béo ú, cú đêm, bị độc giả ép cập nhật, viết không tốt sẽ bị chê bai, viết tốt sẽ chiêu thêm nhiều anti-fan, ngươi nghĩ đến con số trong thẻ ngân hàng của mình đi, không cảm thấy ba mươi năm tiếp theo có thể thư sướng được rồi sao? Ngươi có thể nếm trải tuổi xuân đích thực!
"Xin lỗi, ta muốn viết sách."
"Nếu có thể, bảy mươi tuổi ta vẫn sẽ viết."
Cần làm rõ, giọng nói trên kia không phải là một tiểu ác ma khác trong đầu ta, mà là lời khuyên nhỏ về cuộc đời của tuyệt đại đa số bằng hữu bên cạnh ta.
Hừ, những phàm nhân này căn bản không hiểu viết sách là một trải nghiệm vui sướng đến nhường nào, ta mới ba mươi hai tuổi, đã trải nghiệm bao nhiêu nhân sinh mà người khác mơ ước!
Trải nghiệm nhập vai góc nhìn thứ nhất hiểu không, có biết văn học nghệ thuật không, trong mắt người khác nhìn thấy chỉ là những dòng chữ dày đặc, còn với chúng ta, những người đọc sách, nhìn thấy sự vĩ đại, nhìn thấy sự chấn động, nhìn thấy sự mỹ lệ, nhìn thấy sự cảm động và đồng cảm chạm đến tận đáy lòng, đó là trải nghiệm mà bất kỳ phim ảnh, hoạt hình hay cảnh tượng thực tế nào cũng không thể mang lại!
Vì vậy, chuyển thể, mãi mãi không thể chuyển thể được cảm giác trong lòng độc giả. (Không có ý bào chữa, việc chuyển thể sách của chúng ta vẫn luôn rất xuất sắc.)
Ta thích cảm giác đắm mình trong sách, tin tưởng mọi người yêu thích đọc sách cũng vì điều này.
Ta cảm thấy ta không phải là tác giả, càng giống một người dẫn đường, dẫn mọi người du ngoạn một thế giới khác.
Được trở thành người dẫn đường của mọi người, ta rất vinh hạnh.
Thật vậy, rất vinh hạnh.
Hy vọng mọi người thích con tàu du lịch xuyên không mang tên "Loạn" của ta.
Nói tiếp về dự định sau khi hoàn thành và sách mới.
Ừm ừm, mười mấy năm rồi, con tàu cũ này kỳ thực cũng có chút cũ kỹ và hư hỏng, cần neo đậu một thời gian, nghỉ ngơi và gia cố.
Những gì ta muốn viết, còn xa mới viết ra hết, nhưng khi viết cuốn sách này, ta đã nhận thức sâu sắc rằng kiến thức ta nắm giữ còn quá nông cạn.
Ta muốn tĩnh tu một thời gian, thời gian có thể dài một chút, khoảng chừng một năm.
Trước tiên là trị bệnh, rèn luyện sức khỏe cho tốt, việc này hẳn là quan trọng nhất, bằng không làm sao có thể viết thêm ba mươi năm nữa.
Sau đó là ở bên gia đình.
Kết hôn năm năm rồi, vậy mà vẫn còn nợ tuần trăng mật, con trai sao đột nhiên đã năm tuổi rồi, lời nó nói đều mang chút triết lý, cha mẹ luôn ở bên cạnh sao lại mọc nhiều tóc bạc đến vậy…
Lải nhải, lải nhải, đã lâu không lải nhải với mọi người, thật ra có rất nhiều lời muốn nói, cũng thích lải nhải với mọi người nhưng lại có rất nhiều lúc cảm thấy áy náy, cho rằng cập nhật ít, cập nhật không đúng giờ là có lỗi với mọi người. Với người nhà cũng vậy, có lúc ngược lại cố ý giảm bớt giao tiếp, kỳ thực tự trong lòng ta cũng cảm thấy áy náy.
Ta biết mình đối với độc giả, đối với người nhà, đều chưa làm được hoàn mỹ, nhưng may mắn thay dù là đại gia đình độc giả, hay gia đình nhỏ nơi nhà, đều rất bao dung ta, cho ta thời gian để điều chỉnh, có cơ hội để tận chức tận trách…
Làm chút điều chỉnh.
Bồi bổ cho bản thân.
Nghỉ ngơi một năm, sau đó tiếp tục "lái tàu".
Sách mới tạm định vào ngày tết Thiếu Nhi năm sau!
Ồ, hôm nay là một ngày tốt lành để kết sách.
Ta còn vui hơn cả đám trẻ con ngày tết Thiếu Nhi!
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Hẹn gặp lại vào ngày 1 tháng 6 năm 2023.
Nếu muốn trò chuyện với thúc, có thể để lại lời nhắn cho ta trên Weixin, Weibo nhé.
Ừm, tạm thời cứ vậy đã.
Chúc mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi!
(Còn tui thì tự chúc mừng mình hậu ngày Phụ Nữ Việt Nam, ha ha, chúc mừng chúc mừng sau hai năm cuối cùng cũng lết hết dự án này ;-;)
(Cảm ơn quý bạn đọc đã kiên trì đi hết đoạn đường này với mình, truyện này là dự án tình xưa nghĩa cũ của mình nên rất ngang tay, có lỗi phạm gì mình chưa thể sửa khi còn quyền chỉnh sửa thì mong mọi người giơ cao đánh khẽ cho nha!!
Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện thư thái!)