Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Cho nên cha cứ làm nhẹ một chút, đừng dùng sức quá, hỏi rõ ràng là được.”

Diêm lão nhị: Đây tuyệt đối là một chủ ý thiu thối.

……

“Đại ca, trong nhà chuyện lớn như vậy sao huynh không thương lượng với ta?” Diêm lão nhị nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi nói chuyện bán đất trả nợ hay là chuyện vì thôn lão đặt mua gia súc thay đi bộ?"

Diêm lão nhị cúi đầu, kiên trì nói: "Bạc bán đất có ta một nửa, dựa vào cái gì cho thôn lão mua gia súc? Bản thân ta còn chưa đủ ăn…”

Diêm Hoài Văn trầm mặc một lúc lâu.

"Lúc ở sân phơi đệ không nói như vậy."

"Đây không phải là trước mặt người ngoài cho đại ca mặt mũi sao? Lời của ngươi đều nói ra, ta lại túm cũng không trở lại, đương nhiên phải làm cho bọn họ nhớ rõ ân tình của ta chứ! Chút bạc như vậy..." Trâm trạng của Diêm Hoài Văn có chút phức tạp.

Thì ra đệ đệ không nên thân của hắn còn biết ở bên ngoài bảo vệ giữ gìn người đại ca này!

Chỉ là tầm mắt nhìn xa hơi nhỏ một chút.

Luôn luôn nhìn chằm chằm vào chút đồ đạc nhà mình.

Đã quên thương lượng với nhị đệ, cũng không phải cố ý, mà là hắn quen tự mình quyết định.

Thiên Hữu không hỏi hắn ngược lại đã quên mất chuyện này.

"Đúng vậy, mười mẫu đất kia mặc dù ghi trên danh nghĩa vi huynh, nhưng ta và ngươi vẫn chưa phân gia, bạc bán đất nên coi như hai người chúng ta mỗi người một nửa." Diêm Hoài Văn nói.

Diêm lão nhị vừa nghe, nóng nảy!

“Đại ca, ta......”

Diêm Hoài Văn ngắt lời hắn, tiếp tục nói: "Không thương lượng với ngươi, là vì huynh suy nghĩ không chu đáo, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Diêm lão nhị sững sờ ngơ ngác nghe lão Diêm nói với hắn, nhà ta nhân khẩu đơn bạc, cùng đồng hương đồng hành an toàn hơn các loại, cùng con gái phân tích cũng không kém nhiều lắm.

Cũng có điều bọn họ chưa từng nghĩ tới.

"Thôn chúng ta không phải thân nhân, lại hơn hẳn thân nhân, ở trong mắt người ngoài, chính là chúng ta không dễ bị bắt nạt."

Lần này chạy nạn, chúng ta đi trước, một đường hướng bắc, nạn dân đều là theo chúng, chúng ta đi Quan Châu, có lẽ sẽ có người một đường theo đuôi đi Quan Châu, chúng ta kính lão tôn hiền, bảo vệ trẻ con, bọn họ nhìn ở trong mắt, cũng sẽ càng thủ lễ một chút.

Đến Quan Châu, dân cư rải rác tất sẽ được phân phối đến các thôn, chúng ta nhiều người, lại nguyện ý khai khẩn đất hoang, nên dễ được phân đến một nơi ở lại lạc hộ.

Chúng ta trong thôn đều là người bổn phận, không có tiểu tặc trộm gà trộm chó, cũng không có t người âm tư bất chính, điều này rất khó được, huynh đệ chúng ta thân duyên đơn bạc, nhờ có hàng xóm quê nhà giúp đỡ, ngày sau nếu vi huynh ra ngoài, để ngươi ở thôn quê cũng cũng có thể an tâm."

Diêm Ngọc ngồi xổm ở cửa.

Cảm nhận sâu sắc suy nghĩ lâu dài của đại bá.

Lại học được.

Cuối cùng đại bá thật đúng là cho bạc, ha ha!

Không biết có phải thói quen hay không, đệ đệ nháo ồn ào một chút, hắn liền dùng tiền bạc trấn an một chút.

Nhưng Diêm Ngọc vẫn cảm thấy bất mãn với biểu diễn của cha cô.

Quan hệ giao tiếp không đủ nổi bật, biểu hiện tổng thể chỉ có một chữ sợ.

……

“Cha, người biểu hiện không tốt, khí thế không đủ!”Diêm Ngọc nói.

“Ta đây không phải chột dạ sao, mới vừa trả xong nợ đánh bạc không tới hai ngày.”

“Cha, có phải cha sợ đại bá phân gia chúng ta phải không?

Diêm lão nhị không hé răng.

Càng là ở cùng nhau càng không muốn phân ra, ba người bọn họ cái gì cũng không hiểu, đừng bị người lừa cũng không biết.

Hơn nữa lão Diêm làm người là thật không tồi.

“Đại bá sẽ không, ngươi không phát hiện sao? Đại bá tha thứ cho ngươi rồi! Về sau chỉ cần chúng ta theo khuôn phép cũ, không làm chuyện khác người, đại bá sẽ không phân chúng ta ra ngoài.

Chờ đại bá về sau làm quan lớn, ta chính là quan quyến, mượn ánh sáng kiếm chút tiền nhỏ, làm lão gia nhà giàu cũng không thành vấn đề, ai nha, ngẫm lại đều thấy đẹp!"

"Đại bá ngươi thật đúng là cho ta bạc! Ngươi nói một chút, Diêm lão nhị phải thua bao nhiêu tiền, thật không phải người tốt!"

“Cha, dùng nó mua trứng gà đi, một cái đổi được hai cái.”

“Không được, trứng gà dễ hỏng, vẫn là mua lương thực, mua toàn bộ lương thực.”

Rất nhanh Diêm lão nhị liền chiếm được cơ hội lên trấn trên lần nữa.

Người trong thôn bị hành vi của tú tài công làm cảm động không chịu nổi, quyết định các nhà gom góp, xem có thể mua thêm một đầu hai con gia súc nữa hay không.

Tú tài công nói đúng, vừa có thể thay đi bộ vừa có thể ăn, coi như mua lương thực dự trữ.

La thôn trưởng mang theo toàn bộ tiền góp vốn của cả thôn một đường chạy chậm tới Diêm gia, hậu sinh trẻ tuổi đi theo.

Diêm lão nhị không nói hai lời liền bắt đầu đóng xe.

La lão đại con trai lớn của thôn trưởng, cùng cháu trai Tam Thiết, Thôi lang trung cùng Đại Cẩu Tử nhà hắn, Thích Tứ còn có Vương Nhị Lang, đây đều là người có kỹ năng lái xe trong thôn, toàn bộ đều đi theo.