Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Vậy con trâu này rất tinh ý đó!" Diêm Ngọc khen ngợi.
Rồi hai mắt sáng lên, thúc vào người cha, cất tiếng: "Cha ơi, cha nói xem nó có cho con cưỡi không, con chưa cưỡi bò bao giờ, hahaha! Chắc là được, mai con nhất định phải thử."
Cha Diêm cũng hùa theo: "Để cha thử trước, nếu không có vấn đề gì thì con hẵng lên chơi, haha, hồi nhỏ cha thấy người ta nuôi chó to là muốn trèo lên cưỡi, con giống cha ở điểm này, bé tí đã thấy con chó nhà chú con là túm lông trèo lên..."
"Hai cha con im ngay! Ngủ đi!" Lý Tuyết Mai không nghe nổi nữa, chuyện gì thế này, lúc thì cưỡi trâu, lúc thì cưỡi chó, chẳng ra làm sao cả.
...
Trời còn chưa sáng, không biết nhà ai trong thôn có con gà cứ tranh nhau gáy đầu tiên, Diêm lão nhị bật dậy, tỉnh táo một lúc, thấy hai mẹ con còn ngủ say, liền lén cầm miếng thịt hộp vào bếp.
Ông định thái nhỏ thịt hộp ra nấu cháo.
Lời của thầy lang họ Thôi hôm đó Diêm lão nhị vẫn ghi nhớ trong lòng, lão Diêm cần phải uống nhiều cháo thịt để bồi bổ.
Không chỉ lão Diêm, mà cả nhà đều cần.
Đốt lửa, vo gạo, thái thịt hộp thành vụn...
Diêm lão nhị đứng ở cửa bếp nhìn con trâu trong sân, con trâu cũng nhìn lại ông.
Vẫy tay với con trâu, con trâu liền bước những bước vững chãi đến.
"Giúp ta trông lửa, nước sôi thì kêu một tiếng, có thể làm được không?"
Con trâu gật đầu.
Diêm lão nhị mừng rỡ trong lòng, ông chỉ thử thôi, không ngờ lại được thật!
Về phòng gọi hai mẹ con dậy, sau đó bắt đầu chuyển đồ đạc ra ngoài.
Nghe thấy tiếng "mu", Diêm lão nhị vội vàng vào bếp, rút bớt hai thanh củi, lửa to chuyển từ từ sang lửa nhỏ.
Ra ngoài xoa đầu con trâu, khen ngợi: "Mày thật là có ích."
Đặt giá xe lên lưng trâu, Diêm lão nhị trải lên một lớp rơm dày, lén lút giấu đồ vào trong.
Rồi bưng chậu, múc nửa chậu nước mang cho vợ và con gái.
Chính mình súc miệng lung tung, lau mặt, dính chút nước vuốt vuốt mái tóc dài mấy ngày không gội của mình, nhịn không được phiền lòng.
Cổ nhân vì sao phải để tóc dài, ngắn rất tiện lợi mà!
Trời nóng như vậy, lại không tắm được, hắn đều muốn cạo trọc đầu.
Người một nhà ở phòng bếp ăn một ngụm cháo nóng hổi, Lý Tuyết Mai nghĩ vẫn là cùng Đại Nha nói một tiếng, đỡ cho người trong nhà lo lắng.
Diêm lão nhị cũng gọi cháu trai cả lên, dặn dò cả nhà bọn họ muốn đi trấn trên một chuyến, nồi trong bếp có cháo.
Sau đó thừa dịp cháu trai cả cùng cháu gái cả còn mơ hồ, liền vội vàng hốt hoảng ra cửa.
……
“Không nghĩ tới đời này còn có thể có cơ hội trải nghiệm một phen lạc thú không người lái! "Diêm lão nhị cảm khái nói.
Một nhà bọn họ từng người từng người nằm ngửa trên xe bò.
Sáng sớm, trời còn không tính quá nóng, trâu đều tốc chạy chậm, gió nhỏ vù vù thổi, dưới thân lót thật dày thân lúa mạch, chỉ có cảm giác hơi hơi xóc nảy.
Diêm lão nhị ngâm nga bài hát không hoàn chỉnh:
“Tốc độ hai mươi dặm, tâm tình tự do tự tại......"
Hát sai từ một hồi lâu, Diêm lão nhị dừng lại, nói: "Chạy rất xa, chạy nhanh chút nữa là sắp đến trấn trên rồi.”
Diêm Ngọc bò dậy, đội một đầu cây lúa mạch, nhìn ra xa bốn phía.
“Chúng ta đi qua bên kia.”
Con trâu nghe lời cô và bắt đầu chuyển hướng.
Tìm một nơi yên tĩnh, Diêm lão nhị bắt đầu đốt bếp lò.
Bọn họ định thử bôi muối lên thịt hun thành thịt khô.
Không thể nghĩ đến ăn uống nhất thời, còn phải chuẩn bị cho lộ trình kế tiếp.
Lý Tuyết Mai lau muối ở đằng kia, Diêm lão nhị nhặt cành cây cỏ khô ở xung quanh.
Ánh mắt Diêm Ngọc xoay tròn, từ trên xe bò lên người con trâu.
Vừa bò vừa nhỏ giọng cằn nhằn: "Trâu à, ngươi biết ta là ai rồi đấy, ta là Hồng Hài Nhi nha, ngươi đừng nhúc nhích, chờ ta leo lên, ngươi chở ta đi hai vòng ha.”
Trâu vẫn đứng bất động, chờ cô rốt cục bò lên lưng trâu, nắm lấy hai sợi dây thừng, thanh âm cũng không khống chế được the thé lên: "Rẽ trái, chậm rãi đi.”
“Ha ha ha! Quay đầu quay đầu, đi trở về đi lại đi trở về.”
“Chạy chậm hai bước, đừng quá nhanh ha.”
“Lại nhanh hơn một chút.”
A! Thật là vui sướng! Chạy đi, nhanh!”
Lý Tuyết Mai bắt đầu mặc kệ không phản ứng đến cô, dù sao cũng là trâu trí năng, nhưng con gái của bà lại giống như một người điên, qua lại vòng vo chạy, mang theo một làn khói bụi, phả đầy đầu đầy mặt bà, nhịn không được rống giận: "Diêm Ngọc, ngươi trở về cho ta!"
"Cái này phải hun tới khi nào?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Diêm Ngọc thờ tới, nhìn thịt treo trên lò than hỏi.
“Phải hong khô nước, làm thành thịt khô, để được lâu. "Diêm lão nhị nói.
Diêm Ngọc linh quang chợt lóe, nhìn về phía con trâu vừa mới thả cô xuống.
Hỏi nó: "Trâu này, cỏ khô có thể nén vào hong khô, thịt có được không?
Diêm lão nhị và Lý Tuyết Mai đồng thời quay đầu nhìn nó.
Trâu - - không phụ sự mong đợi của mọi người gật gật đầu.
Diêm Ngọc hoan hô một tiếng, vui vẻ vỗ tay: "Mau tới mau tới, làm như thế nào? Ngươi có thể mở bụng ra được không? Chúng ta cầm thịt bỏ vào trong?”
Trâu không chút hoang mang đi tới, trước lắc đầu, sau đó mở miệng ra.
Diêm lão nhị:...
Lý Tuyết Mai:...
Diêm Ngọc:...