Mộc Tiên Truyện

Chương 14. Tộc học kí sự (P6)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Tụi bây đang làm cái trò gì vậy?!”

Mục Dương nhìn thấy hai đứa con gái của ông đang phùng mang trợn mắt nhìn nhau, ông làm sao cũng không thể hiểu nổi đứa con gái thường ngày ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình sẽ làm ra chuyện như vầy. Bản thân ông biết hai đứa nó không có ưa gì nhau, nhưng chẳng ngờ rằng chúng lại ra tay đến nông nỗi này.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có biết là trong nhà cấm đánh nhau không?” Mục Dương nói một cách đầy tức giận.

Mục Ninh Nguyệt thấy các vị trưởng lão Mục gia đều đã đến, thì biết mình gây ra chuyện lớn rồi. Ả cũng biết mình là người ra tay trước, nhưng vậy cũng chẳng sao, ả chắc chắn cha sẽ đứng về phía mình. Mục Ninh Nguyệt rất tự tin về điều này.

"Chị thấy Ninh Hinh đánh con nên mới ra tay với nó." Ninh Hạo lập tức mách lẻo.

"Mục Ninh Hinh, con chỉ giỏi gây chuyện! Con không biết chị em trong nhà là phải thương yêu lẫn nhau sao? Mẹ con dạy con như thế nào hả?"

Thấy Mục Ninh Hinh bị cha chửi, Mục Ninh Hạo rất vui vẻ. Nó biết ngay cha yêu thương chị em nó hơn chị em Mục Ninh Hinh mà.

"Không phải như vậy đâu thưa cha. Mục Ninh Hạo đánh con trước, chị thấy vậy mới đánh nó." Ninh Ý lo lắng nói.

"Mục Dương, chúng ta trước hết nghe bọn nhỏ giải thích đã. Bác nghĩ Ninh Hinh không phải là đứa thích gây chuyện đâu." Nghe vậy ông đại trưởng lão đứng bên cạnh liền nói.

"Mẹ tôi dạy tôi như thế nào không cần ông quản, nhưng chắc chắn một điều là trước giờ ông chưa từng dạy chị em tôi. Ninh Ý mới có bốn tuổi lại bị thằng Ninh Hạo đánh, ông không thấy à? Ông thấy tôi và Mục Ninh Nguyệt đánh nhau, ông liền chửi tôi không biết yêu thương chị em. Vậy ông có thấy Mục Ninh Nguyệt cao hơn tôi, lớn tuổi hơn tôi không? Sao ông không chửi nó không biết yêu thương chị em?" Ninh Hinh bình tĩnh đáp trả.

Thấy chị em Mục Ninh Nguyệt bị đánh, thì Mục Dương lo lắng đến mức không chú ý đến vết thương của chị em Mục Ninh Hinh đang đứng cạnh đó. 

Ninh Hinh quên không được ánh mắt của chị em Mục Ninh Nguyệt cũng như vẻ mặt của Mục Dương lúc đó. Thôi, xem như nàng không có cha đi.

"Dù là như vậy con cũng không được ra tay đánh người." Mục Dương tiếp tục biện bạch.

"Không được đánh? Vậy là ông không biết rồi, Mục Ninh Nguyệt - đứa con gái yêu quý của ông là người ra tay trước đó. Tôi không đánh trả, chẳng lẽ tôi đứng yên cho nó đánh à? Hay ông cho rằng tôi không được đánh nó? Là vì trong lòng ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó à?" Ninh Hinh chế nhạo ông ta.

"Đứng trước hai chị em nó, ông không bao giờ hỏi rõ nguyên nhân, lúc nào cũng đinh ninh là tôi và Ninh Ý là người làm sai. Sau đó ông vô tư thoải mái dạy dỗ chị em tôi trước mặt chúng nó.”

Nghe Ninh Hinh nói xong, các trưởng bối của Mục gia tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy Mục Dương thật quá đáng. Đây chẳng phải là bên trọng bên khinh sao?

Mục Dương nhìn dáng vẻ đáng thương của cô con gái lớn, lại nhìn dáng vẻ hung dữ bướng bỉnh của cô con gái nhỏ liền cảm thấy đau đầu.

"Lần này hai đứa đánh nhau trong nhà, theo quy định của gia tộc thì phải bị phạt." Mục Dương còn chưa dứt lời thì Tạ Như Ý đã khóc lóc chạy tới.

Nhìn thấy cơ thể con gái đầy vết thương, nước mắt ả ta tuôn như mưa. Sau đó ả ta quỳ xuống trước mặt Ninh Hinh vừa lạy vừa kể lể: "Cô chủ ơi, cô chủ hãy tha cho Ninh Nguyệt của ta, con bé chẳng qua là lo cho em trai mà thôi. Người đừng so đo với nó mà." Ả làm ra dáng vẻ yếu đuối cầu xin Ninh Hinh khiến người khác thương cảm.

"Em mau đứng dậy đi, nó chỉ là phận con cháu mà." Mục Dương vội vàng dìu ả ta đứng dậy.

Ninh Hinh nhìn dáng vẻ giả tạo của Tạ thị một cách đầy mỉa mai, trong khi đó trên mặt Mục Dương lại tràn đầy vẻ thương xót.

"Cái gì mà con cháu kia chứ, nực cười. Ả ta chỉ là một con vợ lẻ không có danh phận, lấy tư cách gì làm trưởng bối của tôi. Ông già, ông quên quy củ của Mục gia rồi à?”

"Ninh Hinh, con đánh chị gái và em trai mình, bây giờ cha phạt con đến Tư Quá nhai kiểm điểm bản thân ba tháng." Lời của Mục Dương vừa thốt ra khiến mọi người ở đó đều sửng sốt.

Cõi lòng Ninh Hinh như thắt lại, mắt cũng đỏ lên. Nàng nhìn Mục Dương chăm chăm.

Mục Dương cũng cảm thấy hình phạt này có hơi quá, nên lại nói: “Niệm tình đây là lần đầu con vi phạm, nên chỉ phạt con đến đó kiểm điểm một tháng thôi.”

"Tôi không phục.”

"Con nói cái gì?”

"Tôi nói là tôi không phục. Đánh nhau trong nhà, đúng là tôi đã vi phạm quy củ của Mục gia nên chịu phạt, nhưng Mục Ninh Nguyệt thì sao? Nó là người ra tay đánh tôi trước, ở đây có rất nhiều người chứng kiến, ông có thể hỏi bất kì người nào đều được. Còn Mục Ninh Hạo đánh Ninh Ý, ông tính giải quyết làm sao? Từ khi nào ở Mục gia lại có chuyện con vợ lẻ được quyền đánh con vợ cả vậy? Ông còn muốn thiên vị bọn họ nữa hay sao?”

"Con...con..." Mục Dương cực kì tức giận, đồng thời cũng không biết muối mặt vào đâu khi bị con gái mình công khai chỉ trích trước mặt các trưởng lão Mục gia.

"Tôi nói sai à? Làm người thì có thể thiên vị, nhưng hành sự thì phải công bằng. Các vị trưởng bối ở đây thấy con nói đúng không?”

Mấy vị trưởng lão Mục gia nãy giờ đứng hóng chuyện bị Ninh Hinh nhắc tới, điều này làm họ cảm thấy đứa nhỏ này quá lợi hại đi mất, vậy mà trực tiếp kéo họ vào trận chiến của hai cha con nó.

"Các vị trưởng bối không cần phải khó xử, Ninh Nguyệt chấp nhận chịu phạt.”

"Khó xử? Các vị trưởng lão Mục gia không phải có trách nhiệm giải quyết những tranh chấp trong gia tộc sao?" La Tĩnh mới rời khỏi Mục gia có mấy ngày, hôm nay trở về liền thấy cảnh này.

La Tĩnh từ từ đi tới, nói: "Các vị trưởng bối cho rằng việc trừng phạt một đứa con vợ lẻ là khó xử sao?”

"Không phải, không phải, chúng ta đang nghĩ cách trừng phạt.” Các vị trưởng lão chối ngay tắp lự.

"Đúng rồi, đến giờ tôi mới hiểu được đại khái là đã xảy ra chuyện gì. Mục Dương, hình như ông chỉ trừng phạt con gái tôi, nhưng mà ông lại quên mất bọn họ thì phải?" La Tĩnh ;iếc nhìn mẹ con Tạ thị.

"Nếu như chúng nó cùng đánh nhau, vậy thì không thể chỉ phạt một đứa được, phải phạt hết. Quy tắc của Mục gia đâu phải hàng trang trí, các vị trưởng lão nói xem có đúng không?”

"Chị cả! Cơ thể của con Nguyệt có vết thương, không thể đến Tư Quá nhai chịu phạt được. Nếu như chị cả giận thì phạt em là được rồi." Tạ thị sợ Mục Ninh Nguyệt bị phạt, vội vàng nói.

"Phạt ngươi? Tại sao lại phạt ngươi? Ngươi làm sai chuyện gì sao? Lời nói của ngươi tính là cái thá gì. Ngươi chẳng qua chỉ là một con vợ lẻ, trong lúc ta nói chuyện với các vị trưởng lão Mục gia ngươi lại dám chen mồm vào." La Tĩnh phóng uy áp của cường giả Kim Đan trung kì vào thẳng người Tạ thị, khiến cho Tạ thị quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.

"Bà làm cái gì vậy?" Mục Dương vội vàng ngăn cản uy áp của La thị rồi dìu ả ta đứng dậy.

"Không có gì. Chẳng qua tôi thấy con của vợ cả bị phạt cho nên không có đạo lý nào con của vợ lẻ không bị phạt cả." La Tĩnh chậm rãi nói: “Nghe nói vết thương trên người của Ninh Ý là do Ninh Hạo gây ra, tôi niệm tình nó tuổi còn nhỏ nên chỉ cần đến Tư Quá nhai kiểm điểm một tháng thôi. Còn về phần Ninh Nguyệt thì đến Tư Quá nhai kiểm điểm ba tháng.”

"Không được! Mục Dương vội vàng nói

"Sao lại không được? Tôi nhớ ông từng nói với tôi, nhân lúc chúng nó còn nhỏ có những hành vi không đúng đắn phải dạy dỗ cho tốt, nếu không thì khi lớn lên không thể dạy dỗ được nữa mà. Mục Ninh Nguyệt ngang nhiên coi thường quy tắc của Mục gia, lại ra tay đánh người trước, nó không nên bị trừng phạt sao?

Mục Dương, cho dù ông có đi gặp tộc trưởng thì ông ấy cũng không có ý kiến với hình phạt này của tôi. Có những việc ông không nên để nó đi quá xa. Cho dù ông không đặt nặng vấn đề đích thứ thì Mục phủ vẫn cứ coi trọng con dòng đích hơn thôi. Mọi người nói xem có phải không?”

"Đúng vậy đó Mục Dương! Vợ con nói đúng đó! Lần này là chị em Ninh Nguyệt sai rành rành, các đệ tử trong Mục gia đều thấy hết. Chắc hẳn con cũng không muốn để người khác nói con làm việc không công bằng phải không?” Có vị trưởng lão tỏ ra đồng tình, nói.

"Ý của con không phải vậy, chỉ là con thấy lần này phạt hơi nặng.”

*** Hết chương ***