Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Anh đừng được voi đòi tiên!" Nếu không có nóc xe cản trở, Trình Kiệt gần như muốn nhảy dựng lên.
Trịnh Tuần bĩu môi, nghiêng đầu.
"Không đồng ý thì thôi. Dừng xe dừng xe, tôi xuống đây."
"Hừ, anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu..."
"Trình Kiệt." Tiêu Tuấn trầm giọng gọi tên đầy đủ của trợ lý, Trình Kiệt buộc phải im lặng, nhưng vẫn rất không phục.
Bây giờ Minh Tước còn trông cậy vào Trịnh Tuần bán mạng cho họ, đương nhiên phải dỗ dành cho tốt.
"Chỉ cần không làm quá đáng, mọi chuyện đều nghe theo anh."
Trịnh Tuần tươi cười rạng rỡ.
"Vậy thì còn tạm được."
Trình Kiệt suýt chút nữa ngất xỉu.
"Anh Tiêu, anh cứ dung túng cho anh ta như vậy—"
Tô Hải Dung bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
"Có sao đâu, bây giờ chúng ta còn phải trông cậy vào người ta mà."
"Chị Dung, ngay cả chị cũng..."
Tiêu Tuấn ra hiệu im lặng, có gì thì về rồi nói.
Trịnh Tuần không quan tâm đến sự tương tác bằng ánh mắt giữa họ, hắn ghé sát cửa sổ xe, đột nhiên nhìn thấy một siêu thị.
"À, tôi nhớ ra một chuyện!"
"Lại sao nữa!" Giọng nói thiếu kiên nhẫn này, ngoài Trình Kiệt ra thì không còn ai khác.
Trịnh Tuần quay đầu lại, cười với Trình Kiệt.
"Tôi muốn mua đồ."
Chiếc xe thương vụ dừng ở một góc khuất, Trình Kiệt mặt mày xám xịt xuống xe.
"Mua cho tôi một cái Tiểu Thiên Tài, ờ, là vòng tay người chơi ấy! Tôi còn muốn một cuốn 'Hướng dẫn cho người mới'."
Giọng nói của Trịnh Tuần vang lên bên tai.
Trình Kiệt một tay đút túi, bực bội đá đá viên đá nhỏ.
"Minh Tước thiếu gì thứ đó, sao cứ phải đòi bây giờ!"
Bóng lưng anh ta dần khuất xa, Tiêu Tuấn nhìn Trịnh Tuần.
Trịnh Tuần thật sự rất mệt, mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau.
"Vòng tay người chơi bán trong siêu thị là loại bình thường nhất, ít chức năng, cũng dễ hỏng. Nếu anh muốn vòng tay, Minh Tước có thể đặt làm riêng cho anh." Hội phó Tiêu nhẹ giọng nói.
Trịnh Tuần mệt mỏi lắc đầu, thân hình co rúm trong chiếc áo khoác đội Minh Tước rộng thùng thình, đây là thứ Tô Hải Dung vừa tìm được, hắn tùy tiện khoác lên người.
"Tôi chỉ cần loại rẻ tiền, Minh Tước các anh... động tay động chân..."
"Ngủ rồi à?"
Tô Hải Dung kéo chiếc áo khoác rộng thùng thình kia lên cho Trịnh Tuần.
"Dù sao cũng là phó bản 3S, hao tổn tinh lực lắm."
Không cần đàm phán nữa, Tiêu Tuấn cũng thả lỏng dựa vào lưng ghế.
"Hội phó," Tô Hải Dung không còn cố ý làm ra vẻ yếu đuối nữa, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, "Làm vậy thật sự được sao? Trịnh Tuần chỉ mới đi một phó bản, anh ta xuất hiện đột ngột, mọi kinh nghiệm trong quá khứ đều là tờ giấy trắng."
Trên đường đến khu 1089, Tô Hải Dung đã điều tra lai lịch của Trịnh Tuần.
Người chơi này không có hồ sơ đăng ký ở bất kỳ công hội nào, cũng không có video qua ải trước đây, điều này cho thấy hắn lần đầu tiên vào Tháp Trắng với tư cách người chơi cá nhân.
Những điều trên chỉ có thể chứng minh Trịnh Tuần là một tân binh thuần túy.
Nhưng khi Tô Hải Dung điều tra thân thế của hắn, thì cũng không tìm thấy thông tin có giá trị nào.
Không cha không mẹ, không hồ sơ nhập học, không hồ sơ công việc.
Hắn dường như là khách từ ngoài hành tinh, xuất hiện trong game một cách khó hiểu.
Nếu phải so sánh, thì có chút giống với tình huống Tháp Trắng giáng lâm lúc đầu.
Tô Hải Dung nhân lúc đưa hợp đồng đã chạm vào tay hắn, có nhiệt độ cơ thể, là con người.
Nhưng điều này vẫn không thể khiến cô ta tin tưởng Trịnh Tuần.
Tiêu Tuấn dường như cũng rất đau đầu về chuyện này.
"Chúng ta cũng là vái tứ phương, chỉ có thể tạm thời tin tưởng anh ta, đây cũng là quyết định của hội trưởng."
Trình Kiệt tùy tiện chọn một chiếc vòng tay người chơi trong siêu thị, rồi lấy thêm một cuốn "Hướng dẫn cho người mới", sau khi ký tên cho những người hâm mộ nhận ra mình, anh ta đội mũ trùm áo hoodie vội vã quay lại xe.
"Đi nhanh đi nhanh," anh ta đóng cửa xe lại, "Bị fan đuổi theo rồi!"
Sau khi xe khởi động, anh ta trở về chỗ ngồi, vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Trịnh Tuần.
Mũi Trình Kiệt suýt chút nữa lệch đi vì tức, ném đồ vào lòng Trịnh Tuần.
"Không phải nói…"
Gót giày cao gót của Tô Hải Dung đá vào ống chân anh ta, anh ta lập tức biết ý hạ giọng.
"Không phải nói muốn xem ngay sao? Ngủ rồi? Sao mà sai khiến người khác giỏi thế!"
"Để anh ta nghỉ ngơi đi," Tiêu Tuấn lại nới lỏng cà vạt, "Dù sau này thế nào, bây giờ anh ta là người của Minh Tước chúng ta. Trình Kiệt, thái độ của cậu tốt hơn chút đi."
Trình Kiệt có nỗi khổ không nói nên lời.
"Anh Tiêu như thế, chị Dung cũng vậy. Một hai người đều thiên vị anh ta! Anh ta còn chưa gia nhập công hội chúng ta đâu, nếu thật sự gia nhập rồi, anh ta phá nát công hội các anh có phải cũng vỗ tay hoan hô không hả!"
"Nói gì vậy," ngón tay sơn móng tay đỏ của Tô Hải Dung chọc vào đầu anh ta, "Sao lại để anh ta phá nát công hội được?"