Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Anh ơi, chơi với em đi."
Lần thứ 999.
Đây là lần thứ 999 Trịnh Tuần nghe thấy câu thoại này.
Trịnh Tuần cúi thấp đầu, một bé gái mặc đồ đỏ chỉ cao đến eo hắn đang ngước nhìn lên, nở nụ cười cứng ngắc.
Bé gái khoác áo choàng đỏ, mũ trùm đầu che kín, hai bím tóc tết sam rủ xuống hai bên tai, giày da nhỏ, tất trắng ngắn, tay phải xách giỏ tre đan, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch khác thường, thì trông nó không khác gì một đứa trẻ bình thường.
Nhưng Trịnh Tuần biết, mười lăm phút sau, khuôn mặt của con nhóc này sẽ nứt ra làm tư ngay từ phần giữa, giống như một đóa hoa yêu tà nở rộ, mỗi mảnh mặt nứt ra lại mọc đầy răng sắc nhọn, giữa phun ra dị vật đầy gai nhọn, vừa giống như nhụy hoa, vừa giống như chiếc lưỡi!
Nó có tên gọi là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
Cũng chính là trùm cuối của phó bản này, nó ngụy trang thành một NPC vô hại ngay từ đầu trò chơi, ẩn mình bên cạnh người chơi, giúp người chơi giải mã, đưa ra các gợi ý.
Chỉ đến khi cảnh cuối cùng "Nhà của bà ngoại" xuất hiện, nó mới xé bỏ lớp vỏ bọc giả tạo, lộ ra bộ mặt thật, ăn thịt người chơi không còn một mảnh xương!
Nếu là người chơi bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ bị vẻ ngoài đáng yêu trong sáng của nó đánh lừa. Vào khoảnh khắc đến nhà bà ngoại, nhìn thấy cô bé xinh đẹp biến thành hoa ăn thịt người khổng lồ, mười người thì chín người sẽ sợ hãi đến vãi tè cả ra quần.
Nhưng Trịnh Tuần- người đã qua ải 999 lần, thì không còn gì phải sợ.
Không những không sợ, mà thậm chí còn có thể gọi là tê liệt cảm xúc.
"Chị gái à," Trịnh Tuần muốn khóc mà không ra nước mắt, "Cô giết tôi 142 lần, tôi giết cô 857 lần, làm tròn thì chúng ta cũng coi như hòa nhau rồi. Cô có thể nào tha cho tôi, để tôi đi cửa tiếp theo không?"
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ chớp đôi mắt tròn xoe.
"Anh nói gì vậy, em không hiểu gì hết."
"..."
Con NPC ngốc nghếch này không được cài đặt gói giọng nói bổ sung, nếu người chơi nói nhiều hơn một chút, nó sẽ không thể phân tích và chỉ trả lời "Em không hiểu gì hết".
Trịnh Tuần thở dài một hơi thật dài, cam chịu bước vài bước về phía trước bên phải.
Nơi hắn đang đứng là điểm hồi sinh của người chơi, cũng là điểm bắt đầu của trò chơi. Tại đây, người chơi mới sẽ trò chuyện với NPC Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, và Cô Bé Quàng Khăn Đỏ sẽ hướng dẫn người chơi nhận một món vũ khí.
Phía trước bên phải Trịnh Tuần có một tủ đựng đồ, hay còn gọi là "giá vũ khí".
Tủ đựng đồ được chia thành hai phần trên dưới thông nhau, phần trên được che phủ bằng kính trong suốt, phần dưới là cửa tủ gỗ thịt. Trông nó bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thực tế lại ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu.
Lang nha bổng, thiết phù, liêm đao cao bằng người... tất cả đều có.
Tổng cộng có mười món vũ khí khác nhau, Trịnh Tuần đã thử qua từng món.
Sau đó, hắn nhặt chiếc búa hơi không đáng chú ý nhất ở góc.
Chiếc búa hơi này dài khoảng 1,5 mét, được sơn màu hồng mà các chàng trai cơ bắp đều yêu thích, trên thân búa có hai ngôi sao đối xứng, khi gõ vào sẽ phát ra âm thanh lách cách vui tai.
Một món đồ chơi trẻ em mà người chơi bình thường sẽ không chọn.
Trịnh Tuần, người đã qua ải chín trăm lần, chọn nó đương nhiên là có lý do. Búa hơi nhẹ, dễ sử dụng, quan trọng là sau khi mở nắp ở đáy tay cầm, có hai nút chế độ "bình thường/tăng cường" để chuyển đổi. Đây là bí mật mà Trịnh Tuần phát hiện ra trong lần chơi thứ 458.
Tuy nhiên, việc chuyển đổi chế độ mất ba giây, cần phải tính toán kỹ lưỡng trong trận chiến. Búa hơi ở chế độ tăng cường nặng như ngàn cân, chỉ khi cả hai tay thực hiện động tác đập búa thì mới chuyển đổi chế độ để phát huy hiệu quả, nếu không sẽ bị đau lưng.
Đây là kỹ năng chiến đấu mà Trịnh Tuần đã nắm vững sau khi bị đau lưng ba trăm lần.
Vũ khí đã có trong tay, người chơi đã sẵn sàng.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đi giày da lạch cạch chạy tới.
"Chào anh trai xa lạ, anh có thể giúp em một việc được không? Em là Hồng Hồng sống ở tiểu khu May Mắn bên cạnh, mẹ bảo em đến thăm bà ngoại sống ở tiểu khu Hạnh Phúc. Em..."
Giọng nói của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đột nhiên trở nên trầm đục, vì Trịnh Tuần đã dùng một tay bịt mũi nó.
Mắt.
Và cả miệng nữa.
Sau đó hắn giấu tay ra sau lưng.
"Sao không thể bỏ qua cốt truyện được nhỉ?"
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ: ...
NPC khựng lại một cách đáng ngờ rồi tiếp tục giải thích bối cảnh câu chuyện.
Trịnh Tuần buồn chán đến mức cạy móng tay.
Hết cách rồi, thử đi thử lại mấy trăm lần rồi, không thể bỏ qua đoạn đối thoại của NPC, nếu không thời gian qua ải của hắn có thể rút ngắn hơn nữa.
Cuối cùng cũng đợi đến câu cuối cùng "Vậy chúng ta xuất phát thôi", Trịnh Tuần như mũi tên rời cung, lao vút đi.