Marvel DC Comics: Sharingan Ở Đa Nguyên Vũ Trụ

Chương 149. Review phần 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


Uchiha Sahara nhàn nhạt nói: “Ngươi đọc tiểu thuyết quá 180p trên ngày rồi đó. Tàn niệm của ta hiện tại rất yếu, đoán chừng không đầy một năm sẽ tan biến. Ta cho ngươi Karma trắng để ngươi ở dị giới không đến nỗi bất lực, coi như quan tâm bản thân mình một chút.”
“Cái gì? Là Karma trắng của Otsutsuki sao? Ngươi xuyên việt Naruto rồi hả?” Thành Luân kinh ngạc nói không ra lời.

Sau đó Thành Luân vừa đi vừa nghe Uchiha Sahara kể lại kinh lịch của mình trong thời gian qua.

“Aizz, không ngờ sự việc lại thế này. Được rồi, cũng là bản thân mình, nếu sau này ta có cơ hội nhất định giúp ngươi hồi sinh...” Thành Luân thở dài nói.

Đang lúc này.

Một cơn bão tâm linh quét qua, bao trùm phạm vi trăm dặm. Tất cả những vật sống đều bị đờ đẫn, ngừng lại tư duy.

Uchiha Sahara đột nhiên phát hiện Thành Luân im bặt.

Hắn nhìn lên trên thì thấy một nguồn năng lượng khuấy động cách đó khoảng chừng năm dặm.

Uchiha Sahara nheo mắt lại, nhớ đến lúc nãy mình cũng bị một luồng năng lượng đánh chết. Thế là hắn quyết định tìm tòi hư thực.

Chỉ thấy Karma trắng từ lòng bàn tay Thành Luân tràn ra bao phủ lên cánh tay, xuyên qua con mắt phải.

Uchiha Sahara điều khiển thân thể Thành Luân tiến về phía năng lượng phong bạo.

“Thân thể này thật yếu.” Cảm thấy tốc độ quá chậm, Uchiha Sahara hoài niệm lại tố chất thân thể trước đó của hắn.

Thế là hắn dùng Chakra từ trong linh thể của mình truyền vào thân thể Thành Luân.

Mặc dù tàn niệm của hắn suy yếu nhưng bản thân hắn từng nửa bước đạp vào Lục Đạo cấp, từng sở hữu Âm Dương Lực của Lục Đạo Tiên Nhân, dù chỉ còn lại tàn niệm nhưng cũng đạt đến cấp bậc thượng nhẫn, truyền một ít Chakra từ linh thể không hề hấn gì.

Phải biết Lục Đạo Tiên Nhân lúc ở dạng linh thể đã truyền Tiên Thuật Âm và Dương cho Naruto và Sasuke khiến cả hai đều bước vào Lục Đạo cấp, Uchiha Sahara mặc dù kém xa nhưng cũng không đến nổi quá kém.

Thế là năng lượng Chakra nhanh chóng cải tạo thân thể của Thành Luân. Chỉ thấy năng lượng Chakra chia làm hai phần, một phần cải tạo thân thể, còn một phần tăng lên linh hồn lực.

Keng-

Uchiha Sahara đột nhiên cảm nhận được pháp tắc của thế giới này. Chính pháp tắc này đã làm cho Chakra truyền vào thân thể Thành Luân đạt đến mức giới hạn, không thể truyền thêm được nữa.

“Chạm đến giới hạn sao? Thế giới này thật lạ, Chakra vốn từ thân thể và tinh thần tạo nên lại bị chia làm hai phần, một phần tăng lên thể chất, một phần tăng lên linh hồn lực. Là linh hồn lực chạm đến bình cảnh nào đó khiến cho Chakra không truyền vào được nữa.” Uchiha Sahara lẩm bẩm, nhưng hắn cũng không xoắn xuýt mà bắt đầu nhảy lên những nhánh cây hướng về phía luồng năng lượng phát ra.

Năm phút sau.

Xẹt

Uchiha Sahara từ nhánh cây nhảy xuống.

Đập vào mắt hắn là một đứa bé nằm sấp ngất tựa vào gốc cây. Bên cạnh đó là một con khỉ đã chết và một cái… vòng màu trắng.

“Hồn hoàn?” Uchiha Sahara giật mình nhìn chiếc vòng màu trắng trước mắt đang dần dần mờ đi.

“Đây là Đấu La Đại Lục sao?” Nhìn thấy hồn hoàn màu trắng, Uchiha Sahara vội tiến lên xem xét.

Hắn vừa đưa tay phải chạm vào hồn hoàn thì đột nhiên Karma trắng từ bàn tay của hắn hấp thu năng lượng trong hồn hoàn.

Răng rắc

Trong cơ thể hắn truyền ra một tiếng vang giống như có thứ gì đó bị phá vỡ.

Xoạt

Dưới chân hắn dâng lên một hồn hoàn màu trắng, rõ ràng là hồn hoàn từ con khỉ đã chết kia.

Uchiha Sahara nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra.

Shang-

Hai mắt của hắn là một mảnh tròng mắt đỏ ngầu, có một câu ngọc đang xoay tròn.

Nhìn thấy cảnh vật màu đỏ quen thuộc, Uchiha Sahara biết mình đã mở ra “Võ Hồn” của hắn – Tả Luân Nhãn (Sharingan).

Uchiha Sahara lúc này phát hiện trong mắt phải của hắn ẩn chứa không gian bản nguyên, còn trong mắt trái thì nhiều ra thời gian bản nguyên, cả hai dường như đồng căn đồng nguyên. Trong lòng hắn lập tức trầm xuống, rõ ràng là có kẻ giở trò dùng thời gian pháp tắc khiến Thành Luân trẻ lại và đồng thời gieo trồng thời gian bản nguyên vô con mắt trái của hắn. Vừa hay lại đồng căn đồng nguyên với không gian bản nguyên trong mắt phải của hắn.

Lúc hắn ở Marvel vũ trụ đã cảm giác được có kẻ trồng hạt giống không gian bản nguyên vô mắt phải của hắn, hiện tại lại thêm thời gian bản nguyên đồng căn đồng nguyên vô mắt trái. Ở Marvel vũ trụ có thể làm được điều này chỉ có cặp huynh muội Eternity và Infinity, hai thực thể đại diện cho thời gian và không gian pháp tắc.

Nhưng Uchiha Sahara cũng không quan tâm, hắn bây giờ lực chú ý tập trung ở Đấu La Đại Lục này.

“Thì ra năng lượng Chakra bị tách ra làm hai, năng lượng thân thể cải tạo thể chất và năng lượng tinh thần tăng lên hồn lực. Hồn lực lúc nãy đạt đến giới hạn là do đẳng cấp tăng lên đến cấp 10. Sau khi đạt được hồn hoàn thì có thể tiếp tục thăng cấp. Hiện tại đã đạt đến cấp 11. Thử truyền Chakra xem có phải vậy không.” Uchiha Sahara suy ngẫm.

Sau đó hắn tiếp tục truyền Chakra vào thân thể Thành Luân.

Quả như hắn suy đoán, bình cảnh đã bị phá, đẳng cấp hồn lực của hắn tăng lên liên tục, sau đó dừng ở cấp 19.

Uchiha Sahara cảm thấy linh thể của hắn đã suy yếu đến độ không thể truyền được thêm Chakra nữa.

“Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.” Uchiha Sahara nhắm mắt lại, trước mắt bắt đầu tối sầm.

Linh thể của hắn sắp tiêu tán. Nhưng hồn hoàn màu trắng lúc này sáng lên, linh thể của hắn dần dung nhập vào trong hồn hoàn màu trắng.

Karma trắng rút về trong lòng bàn tay, Thành Luân khôi phục lại bình thường, sau đó ngã xuống hôn mê. Thật ra là đã hôn mê từ lúc tâm linh phong bạo quét qua và đến giờ vẫn chưa tỉnh.

2 phút sau.

Hai thân ảnh chạy đến.

“Vũ Hạo, ngươi không sao chứ?” Đường Nhã thấy Hoắc Vũ Hạo ngất xỉu ở bên gốc cây, vội chạy đến ôm lấy.

Bối Bối theo sau, lúc này nhìn thấy một cậu bé cũng ngất xỉu cách đó không xa, nằm kế bên xác chết con khỉ, vội chạy lên xem xét.

“Cậu nhóc này có lẽ tiêu hao quá độ mà ngất đi, không có thương thế gì?” Bối Bối ôm lấy Thành Luân đem đến đặt cạnh Hoắc Vũ Hạo.

Một lúc lâu sau.

Thành Luân và Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy.

“Vũ Hạo, ngươi tỉnh rồi.”

Thành Luân loáng thoáng nghe giọng trong trẻo của một cô gái kêu lên. Hắn từ từ mở mắt ra nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thanh thuần đang lay lắt một cậu bé.

“Ngươi cũng tỉnh rồi.” Bối Bối tiến lên nói với Thành Luân.

“A. Đây là đâu? Các ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?” Thành Luân ngu ngơ hỏi.

Đường Nhã đưa cái đầu nhỏ lại nhìn Thành Luân thật kĩ, sau đó lắc đầu: “Hắn chắc bị đánh trúng đầu mất trí nhớ rồi.”

Sau đó Thành Luân với thân phận của một người “mất trí nhớ” hỏi thăm đủ thứ về thế giới này. Cuối cùng hắn biết được mình xuyên đến Đấu La Đại Lục phần 2, và biết được ba người này là ai. Thế là hắn xin Bối Bối và Đường Nhã giúp đưa ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vào Sử Lai Khắc thành. Chứ bản thân hắn có một mình và dù hắn gọi thế nào thì Uchiha Sahara cũng không phản hồi, hắn đành đi nhờ xe thôi, nếu không thì một mình hắn giữa rừng chết chắc.

Thế là hắn đi theo đám người Đường Nhã và Bối Bổi. Nhưng trước đó phải đi theo Đường Nhã để nàng hấp thu hồn hoàn trước rồi mới cùng nhau đi vào thành.

Đi đường một lát, Đường Nhã đòi Vũ Hạo nướng cá cho ăn. Thành Luân cũng được ăn ké.

Thấy Hoặc Vũ Hạo một mình nướng cho ba người ăn không kịp, Thành Luân tiến lên trổ tài làm món cá nướng trui.

Dù sao nấu ăn cũng là một kỹ năng của sinh viên, huống chi hắn lúc nào cũng vừa ăn mì gói vừa coi chương trình ẩm thực bốn phương và tưởng tượng mình đang ăn là mì Tôm Hùm, Tôm Hùm nướng, Tôm Hùm luộc, Tôm Hùm hấp bia, Tôm Hùm sốt cam,… mlem mlem.

Thế là mọi người trợn tròn mắt nhìn mấy con cá khét đen của Thành Luân nướng.

Thành Luân cười nói: “Đừng nhìn bên ngoài khét đen nhưng chỉ là khét ngoài da, thịt bên trong thì vừa chin tới, chất thịt ngon mềm. Dùng lửa lớn nấu khét bên ngoài nhưng không để khét bên trong sẽ khiến mặt ngoài thơm, ở trong mềm mịn. Đây chính là cá nướng trui.”

Vừa nói, Thành Luân vừa lấy mớ rau dại hắn tìm được mở ra một lá, phanh thịt cá bên trong ra bỏ vào, xong cuộn lại đưa cho Đường Nhã.

Đường Nhã nhìn thấy thịt cá bên trong trắng mịn, bên ngoài lại thơm lừng, không nhịn được cầm bỏ vào miệng.

Oa------ Oishiiiiii

Đường Nhã một mặt hạnh phúc, sau đó liền chụp lấy mớ rau học cách gói mà Thành Luân vừa làm xong ăn như gió cuốn.

Vũ Hạo cũng học ăn thử, mắt không tin được quay qua nói: “Cách nướng cá này thật mới lạ, nướng bên ngoài khét, bên trong mịn, chất thịt vừa chin tới. Rất ngon a.”

“Đáng tiếc nơi này thiếu gia vị, nếu không thì còn có thể làm món cá nướng mỡ hành, cá nướng muối ớt, cá nướng nghệ, nướng rau củ, nướng sa tế,… còn có thể làm thêm nước chấm ăn kèm. Mà nếu có thịt cũng có thể nướng thịt xiên rau củ, thịt lát bọc nấm,…” Thành Luân lắc đầu trang bức.

Đường Nhã ở một bên nghe vậy chảy cả nước dãi ra lúc nào không hay. Trong mắt nàng hiện lên tinh quang, mìm cười quỷ quyệt.

Không lâu sau đó, sự việc diễn ra theo đúng kịch bản. Dưới sự hỗ trợ của Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối, Đường Nhã thành công hấp thu hồn hoàn nghìn năm.

Sau đó, mọi người xuất phát đi Sử Lai Khắc thành.

Đường Nhã và Bối Bối lúc này mời Hoắc Vũ Hạo vào Đường Môn, một phần là bởi vì hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo giúp đỡ, một phần khác bởi vì Vũ Hạo nướng cá ngon.

Sau đó Đường Nhã cũng hỏi Thành Luân: “Cái kia, Thành Luân tiểu đệ đệ có muốn gia nhập Đường Môn của tỷ không? Đường Môn từng là tông môn…”

Đường Nhã kể ra một đống sự tích huy hoàng của Đường Môn, nàng quyết định phải đưa đầu bếp, à nhầm, đưa thiên tài (nấu ăn) này vào tông môn mới được (ăn đồ chùa mỗi ngày).

Thành Luân ngẩn ra một lúc rồi nói: “Đệ cũng muốn, có điều đệ không phải hồn sư.”

Lúc này Bổi Bối kinh ngạc nói: “Ta xem trên người đệ có hồn lực ba động, ở tuổi của đệ có được hồn lực khá như vậy cũng được xem là một tiểu thiên tài.”
“Hồn lực? Tiểu thiên tài?” Thành Luân ngơ ngác.

Đường Nhã lúc này nói: “Ngươi quên tiểu đệ đệ bị mất trí nhớ sao? Ngoài tên của mình thì cái gì đều không biết, có lẽ liên quan đến mình là hồn sư cũng không biết.”

Bối Bối lúc này như ngộ ra: “Để ra chỉ tiểu đệ đệ vận dụng hồn lực, sau đó thả ra vũ hồn.”
Nói xong, Bối Bối đưa tay truyền hồn lực vào trong người Thành Luân, chỉ hắn lộ tuyến vận dụng hồn lực.”

Nhất thời.

Shang-

Đôi mắt Thành Luân hiện lên đỏ tươi cùng với một câu ngọc.

Vũ Hạo ở kế bên thốt lên: “Con mắt đỏ có một chấm phẩy, đây là Võ Hồn Linh Mâu (đôi mắt) giống như ta.”
“Con mắt đỏ có dấu phẩy? Đây chẳng phải là Sharingan một câu ngọc sao?” Thành Luân thầm nghĩ.

Cùng với Võ Hồn mở ra là một hồn hoàn màu trắng hiện lên.

“Ta có hồn hoàn từ khi nào?” Thành Luân ngạc nhiên.

“Đương nhiên là ta dùng Karma trắng hấp thu từ con Phong Phí Phí mà Hoắc Vũ Hạo giết chết.” Lúc này, thanh âm Uchiha Sahara truyền ra.

“Cái gì? Mà nãy giờ ngươi đi đâu ta gọi không được?” Thành Luân trợn mắt nói.

“Ta lúc nãy truyền Chakra từ linh thể cho ngươi tăng lên đến cấp 19, sau đó suy yếu nhập vào trong hồn hoàn ngủ say. Ngươi vừa kích hoạt vũ hồn, ta cũng tỉnh dậy, có vẻ như hồn hoàn có thể giúp ta khôi phục linh thể suy yếu, ngủ một giấc cảm thấy khoẻ ra một chút.” Uchiha Sahara nhàn nhạt nói.

Lúc này, ở bên ngoài.

Đường Nhã nhìn hồn hoàn màu trắng nói: “Tuy hồn hoàn hơi kém nhưng hồn lực có vẻ ổn. Ngươi bao nhiêu cấp?”

“19 cấp.” Thành Luân vô ý thức trả lời.

“Tiểu đệ đệ, ngươi giờ là hồn sư vậy gia nhập Đường Môn ta được chưa? 19 cấp dưới 12 tuổi đã dư sức để vào học viện Sử Lai Khắc, ta sẽ đưa ngươi và Vũ Hạo vào học viện.” Đường Nhã vui vẻ nói.

Thành Luân đương nhiên là không bỏ qua việc được vào Đường Môn rồi, dù sao được học thêm những tuyệt kĩ Đường Môn ai mà không muốn.

Uchiha Sahara thì lười quản hắn, núp trong hồn hoàn đi ngủ. Dù sao cũng đã truyền công cho hắn rồi, giờ suy yếu đến mức chỉ muốn ngủ.

Thế là trên đường đi Bối Bối truyền thụ những tuyệt kỹ của Đường Môn cho Hoắc Vũ Hạo và Thành Luân.

Vũ Hạo thì có tinh thần lực mạnh nên học rất nhanh, trừ mấy thủ pháp cần kỹ xảo cần luyện nhiều ra thì không có gì bắt bẻ.

Thành Luân nhờ tinh thần lực mạnh cùng với Sharingan có khả năng quan sát và sao chép nên học cái gì thông cái đó, ngay cả thủ pháp kỹ xảo cũng có thể copy được, chỉ có điều do chỉ có một câu ngọc nên không copy được hoàn mỹ lắm thôi.

Cuối cùng, nhóm người đến Sử Lai Khắc thành. Thành Luân và Hoắc Vũ Hạo cũng thuận lợi nhập học.

“Chà chà. Học viện Sử Lai Khắc thật đẹp, ta quyết định mỗi ngày sẽ đi dạo học viện, hái hoa bắt bướm.” Uchiha Sahara ở trong thức hải của Thành Luân nói.

Thành Luân cũng nói: “Đẹp thật. Có điều ta cần huấn luyện để mạnh lên, không có thời gian hoa bướm.”

“Yên tâm đi. Mỗi ngày ngươi chạy bộ vòng quanh học viện cũng là huấn luyện, ta cũng sẽ giúp ngươi có thể trèo cây đạp nước như ninja, sau này chạy bộ trên hồ Hải Thần ngắm hoàng hôn cũng tốt.” Uchiha Sahara nói.

“Thật sao? Nếu có thể ngầu như ninja vậy thì ngắm cảnh hái hoa bắt bướm bày nát gì đó không thành vấn đề.” Thành Luân hớn hở.

Uchiha Sahara cảm thấy tên này từ lúc bị biến nhỏ đi thì suy nghĩ cũng trẻ con hơn, chắc do hệ thần kinh và tế bào não chưa đủ nhiều, mặc dù trí nhớ tuổi 30 nhưng xử lý thông tin ở tuổi 12 nha.

Đang lúc Uchiha Sahara đang suy nghĩ thì Hoắc Vũ Hạo cùng Thành Luân đã đến cửa ký túc xá.

Canh giữ cửa ký túc xá là một lão nhân nằm trên ghế mây, đem cuốn sách che mặt lại.

Hoắc Vũ Hạo tiến lên cúi đầu nói: “Xin hỏi lão tiên sinh, phòng xxx đi thế nào?”

“Đi thẳng, lên lầu rồi rẽ.” Ông lão nói.

Sau đó Vũ Hạo cúi đầu lễ phép cảm ơn. Rồi nhìn qua Thành Luân chờ hắn hỏi phòng rồi đi chung.

Lúc này Thành Luân thân thể run rẩy, mắt trợn to nhìn Long Thần Đấu La trước mắt mình, không thể tin được lắp bắp nói: “Chào Mục… à không, lão tiên sinh.”

Thành Luân không tự chủ được sắp nói ra tên người trước mắt nhưng cũng may hắn thay đổi nhanh.

Nhưng Cực Hạn Đấu La thính giác kinh khủng, Mục lão vừa nghe Thành Luân nhém chút nói ra tên mình liền nghiêm túc nhìn lên Thành Luân.

Thành Luân cảm giác mình bị một đầu rồng khổng lồ để mắt đến, cả người lông tơ dựng đứng, trên trán đổ mồ hôi hột.

Lúc này, Karma trắng trên tay Thành Luân lan dần ra bao phủ cả bàn tay rồi xuyên qua con mắt.

Shang-

Sharingan một câu ngọc mở ra, đồng thời một hồn hoàn màu trắng dâng lên.

Tiếng nói Uchiha Sahara vang lên: “Mục lão, xin lỗi vì tiểu đệ đệ không biết nói chuyện. Hắn chỉ là quá mức căng thẳng khi đứng trước ngài. Tôi xin tự giới thiệu, tôi gọi Thành Luân, là một thể song hồn, chúng tôi không có ý xấu với học viện. Tôi thì chủ yếu đến dạo chơi, còn tiểu đệ tôi thì muốn học tập để mạnh lên. Sẵn đây thì võ hồn của chúng tôi gọi là Tả Luân Nhãn, có thể tiến hoá nhiều lần, có chứa âm thuộc tính nên nhìn có chút yêu dị lạnh lẽo, không nên nhầm lẫn với tà thuộc tính của tà hồn sư.”

Nghe lời nói này, Mục lão trong mắt loé ra quang mang, hơi kinh ngạc một chút. Cuối cùng Mục lão gật đầu, dựa vào ghế, đưa cuốn sách để lên mặt “ngủ”.

Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh cũng sửng sờ, nhìn bộ dạng Uchiha Sahara trước mắt.

Karma trắng rút đi, Thành Luân trở lại bộ dáng của mình, lúc này cúi chào Mục lão, cùng với Hoắc Vũ Hạo đi nhận phòng. Bởi hai người số phòng kế nhau nên không cần phải hỏi đường, cứ đi theo Hoắc Vũ Hạo là được.

Chờ hai người đi rồi, Mục lão kéo cuốn sách ra khỏi mặt của mình, lẩm bẩm: “Có ý tứ, một thể song hồn, võ hồn âm thuộc tính chưa từng có cùng tinh thần thuộc tính, còn có thể tiến hoá không chỉ một lần. Bản thể võ hồn có thể tiến hoá nhiều lần, nếu Độc Bất Tử biết được chắc sẽ lật tung học viện Sử Lai Khắc để đào hắn đi.”