Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Uy áp kiếm khí kịch liệt ép kiếm tu nam tử liên tục lùi lại.
Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, thậm chí muốn chửi ầm lên vì lại bị bẽ mặt.
Đương nhiên, giờ phút này hắn đã không còn thêm thời gian suy nghĩ.
Không kịp thu hồi trường kiếm trên người Thẩm Mộc, hắn chỉ có thể tay không chống đỡ, toàn lực chống cự Kiếm Hoàn.
Ầm ầm!
Một tiếng vang lớn, bụi đất tung bay, chấn động tứ phương.
...
Biên cảnh quân doanh.
Tiêu Nam Hà với vẻ mặt cương nghị lộ vẻ hung quang, đi đi lại lại trong doanh trướng, bức thủ chiếu ngọc giản đến từ kinh thành Đại Ly trong tay hắn cơ hồ sắp bị bóp nát.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua nam tử truyền tin trước mặt, trầm giọng nói: “Nếu để ta biết bức thủ chiếu này là ngụy tạo, ta nhất định sẽ xử trí theo quân quy, sau đó trở lại kinh thành bẩm báo bệ hạ.”
Nam tử phía dưới khom mình hành lễ, bất đắc dĩ cười nói: “Tướng quân nói rất đúng, nếu cảm thấy không ổn, có thể tự mình truyền tin về Kinh Thành để kiểm tra thực hư, hoặc là tới Phong Cương Thành chất vấn trực tiếp, tin tưởng Phan Quý Nhân dù có gan lớn đến mấy, cũng không dám giả mạo thủ chiếu của bệ hạ.”
Tiêu Nam Hà nhìn về phía phương xa, trong lòng phẫn nộ bất bình, là một quân nhân, khi biết ngoại nhân xâm phạm, hơn nữa còn trắng trợn chà đạp vương triều của mình, sao có thể ngồi yên không quản?
Thế nhưng hết lần này tới lần khác ngay lúc hắn muốn đi trước Phong Cương Huyện Thành, chém một rìu tên tặc tử kia, lại nhận được tin tức từ kinh thành, nội dung rất đơn giản, ra lệnh hắn không được nhúng tay.
“Khốn kiếp, đều cưỡi lên đầu lên cổ mà đi ỉa, thế mà còn có thể nhịn, các ngươi đám văn nhân này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Nam tử phía dưới cười áy náy, chỉ có thể khéo léo giải thích:
“Tướng quân có lẽ không biết, kết quả điều tra từ phía quý nhân, người này là con trai của Nam Tĩnh Phiên Vương Tiết Tĩnh Khang, Tiết Lâm Nghị, đệ tử nội môn của Hạ Lan Kiếm Tông.”
“Cho nên?”
“Cho nên, người này Vô Lượng Sơn có thể ra tay giết, ngoại nhân cũng có thể ra tay giết hắn, thậm chí Huyện lệnh Phong Cương cũng có thể bắt, nhưng chỉ riêng Tướng quân ngài là không được.
Một khi ngài xuất thủ, tính chất sẽ hoàn toàn khác, chỉ sợ đến lúc đó thiết kỵ Đại Ly sẽ không thể không tiến xuống phía Nam.”
Tiêu Nam Hà khinh thường cười một tiếng, mặt lộ vẻ mỉa mai: “Đây chính là kết quả mà đám thư sinh và một nữ nhân các ngươi nghĩ ra được sao? Mạng người Phong Cương không phải là mạng người sao?
Có phải là một khi người đã chết, phía Nam Tĩnh hỏi tới, cuối cùng còn muốn để Huyện lệnh kia gánh tội thay?”
“Tướng quân, ngài nên cẩn thận lời nói.”
Tiêu Nam Hà thở sâu, nhìn về phía tiếng động truyền đến từ Phong Cương Thành, trong miệng hừ lạnh.
“Khốn kiếp, còn mẹ kiếp không bằng một cái Huyện lệnh có tiếng xấu lại có khí phách.”
“......”
Nam tử im lặng, trong lòng muôn vàn uất ức, kỳ thật hắn cũng chỉ là truyền tin.
Đương nhiên, nguyên do trong đó hắn cũng biết được.
Lúc đầu vụ án này không ai cảm thấy có thể có kết quả gì, nếu chậm thêm mấy ngày, Tiết Lâm Nghị có lẽ đã chạy thoát, sau đó mọi chuyện sẽ êm xuôi, ít nhất thì hắn không chết ở Đại Ly là tốt nhất.
Chỉ là không ngờ hắn nhanh như vậy liền bại lộ, hơn nữa rất có thể sẽ chết tại Phong Cương, đây chính là chuyện rất phiền phức.
Cho nên mức tối thiểu, cũng chỉ có thể khống chế người xuất thủ, giảm phiền phức xuống mức thấp nhất.
Vô luận Liễu Thường Phong là thắng hay thua, chuyện này cũng không liên quan đến Đại Ly, là vấn đề của Vô Lượng Sơn và Nam Tĩnh, về phần Huyện lệnh Phong Cương, không ai quan tâm.
...
Bên trong Phong Cương Thành.
Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn về phía chiến trường trong ngõ hẻm sau khi kiếm khí khổng lồ va chạm.
Lúc này nghe không được một chút âm thanh nào của song phương, chỉ có tiếng tường gạch sụp đổ va chạm.
Một lát sau, khói bụi tan hết.
Trong ngõ hẻm thình lình xuất hiện một cái rãnh sâu khổng lồ bị kiếm khí chém ra.
Tại hai bên khe rãnh, lần lượt ngã xuống đất chính là Tiết Lâm Nghị và Thẩm Mộc.
Lúc này Thẩm Mộc thân thể da tróc thịt bong, máu tươi chảy ngang, cánh tay phải vẫn còn nắm chặt trường kiếm cũng máu thịt be bét, mấy đoạn xương trắng lộ ra ngoài.
Tại đối diện hắn, Tiết Lâm Nghị cũng chẳng khá hơn là bao, toàn lực chống cự kiếm khí cường đại của Kiếm Hoàn, cơ hồ hao hết tất cả khí lực của hắn, lồng ngực có một vết thương chí mạng lớn xuyên qua toàn thân, nhìn thấy mà giật mình.
Song phương đã hấp hối bên bờ sinh tử, mất hết sức chiến đấu.
【Luyện Thể Cảnh: 100%】
Ông!
Trong đầu Thẩm Mộc truyền ra một tin hệ thống.
Sau đó khí hải trong cơ thể cuồn cuộn, bỗng nhiên cảnh giới vậy mà đột phá bình cảnh, khiến thân thể lạnh lẽo gần như khô cạn máu nhanh chóng ấm lên.
Cảm giác nóng ấm dễ chịu truyền khắp toàn thân, phảng phất sâu trong đan điền khí hải, có một lò lửa, đang không ngừng nung nấu khắp các khí phủ trên dưới cơ thể.
【Cảnh giới hiện tại: Đúc Lô Cảnh (1%)】
Thẩm Mộc dần dần khôi phục ý thức, mặc dù đau đớn vẫn như cũ thấu xương thấu tim, nhưng hắn biết, khẳng định là do đột phá cảnh giới mà cứu sống được bản thân.
Không kịp cảm thụ những biến hóa của Đúc Lô Cảnh đối với toàn thân khí phủ và khiếu huyệt, Thẩm Mộc mở hai mắt ra lập tức nhìn về phía Tiết Lâm Nghị đối diện.
Trong lòng hắn không khỏi thầm mắng kẻ ác sống dai, chịu đựng kiếm khí lợi hại như vậy vậy mà vẫn chưa chết hẳn, quả thực có chút bản lĩnh.
Giờ phút này...
Tiết Lâm Nghị cũng giãy dụa mở ra hai mắt, sau đó nhìn về phía Thẩm Mộc, trong ánh mắt vẫn như cũ là sự ngạo mạn đáng ghét, khóe miệng hắn run rẩy, chậm rãi mở miệng:
“Ha ha ha, Binh Gia Kiếm Hoàn thì đã sao, ngươi vẫn không giết được ta, các ngươi Đại Ly lại chẳng có ai dám giết ta!”
Thẩm Mộc cau mày, nhìn chằm chằm hắn.
Tiết Lâm Nghị nằm trên mặt đất tiếp tục lớn tiếng nói: “Phong Cương Thành, Huyện lệnh Phong Cương, tốt, rất tốt, ta nhớ kỹ các ngươi rồi, chờ ta về Nam Tĩnh sau nhất định sẽ trả lại gấp mười lần, ta ngược lại muốn xem, mạng người Phong Cương các ngươi đáng giá mấy đồng tiền, ha ha ha.”
“Biết ta là ai không? Nam Tĩnh Phiên Vương Tiết Tĩnh Khang là cha của ta! Đại kiếm tu cảnh giới Thượng Võ của Hạ Lan Kiếm Tông là sư phụ ta, ta, ta là......”
Tiết Lâm Nghị dù thân thể không động đậy được, vẫn như cũ không hề kiêng kỵ mà lảm nhảm không ngừng, hắn thậm chí không thèm nhìn Thẩm Mộc, không chút kiêng kỵ nói.
Tiếng nói không lớn, nhưng vẫn như cũ có thể truyền đến tai tất cả người dân trong toàn huyện thành.
Trận chiến đã đủ thảm thiết, người dân trong thành nhìn vào mắt.
Cái tên quan chó trong miệng mọi người, lần này gần như đã làm tất cả những gì hắn nên làm.
Nhưng kẻ thủ ác không chết, e rằng sau này cũng sẽ không chết, vì thân phận của hắn, chỉ sợ Đại Ly không thể động đến hắn.
Ngay lúc trong lòng tất cả người dân Phong Cương đang bi phẫn.
Thẩm Mộc động thủ!
【Nhắc nhở: Công pháp ghi vào, cửa ải đầu tiên đã mở ra!】
【Công pháp: Vô Lượng Kim Thân Quyết】
【Đệ nhất trọng: Mở tam áp (1/3)】
【Đệ nhị trọng: Tìm ngũ ải (0/5)】
【Đệ tam trọng: Lịch cửu tử (0/9)】
【Đệ tứ trọng: Thập tam thiên】
【Đệ ngũ trọng: ......】
Sau khi hắn tấn thăng đến Hạ Võ đệ nhị cảnh Đúc Lô Cảnh, ngay sau đó trong đầu liền truyền đến dồn dập tin tức công pháp, đúng là Vô Lượng Kim Thân Quyết mà hắn đã tu luyện một đêm trước đó!
Hơn nữa tựa như là bởi vì trận đại chiến này, trong lúc vô tình lại khai thông cửa ải đầu tiên của thân thể hắn!
Giờ phút này thân thể Thẩm Mộc không chỉ như một lò luyện đang thiêu đốt, thậm chí tại vị trí giữa ngực và bụng dưới, phảng phất có một vòng xoáy khí hải, bắt đầu điên cuồng vận chuyển nguyên khí.
Tựa như một cửa ải đã bế tắc thật lâu bị người mở ra, nước lũ cuồn cuộn chảy xuống, trong nháy mắt lấp đầy từng con đường nhỏ do tĩnh mạch và khiếu huyệt tạo thành.
Vết thương có thể thấy rõ ràng đang khép lại.
Ngược lại không đến nỗi thịt mọc xương trắng, chỉ là khóa chặt khí huyết tinh nguyên bị tổn thất, cũng bắt đầu từ từ hồi phục.
Kim Thân Quyết đệ nhất trọng mở tam áp, kỳ thật chính là mở ra cửa ải khí phủ của thân thể, cũng giống như việc khai thông Nhâm Đốc nhị mạch trong thế tục.
Thẩm Mộc trước đó lúc tu luyện một mực không tìm được pháp môn, nhưng thật ra là không ai nói cho hắn biết, công pháp thuần túy luyện thể, phần lớn chỉ có võ phu thuần túy mới lựa chọn.
Bởi vì quá trình vô cùng thống khổ và tra tấn, bình thường không ai nguyện ý đi con đường này.
Thẩm Mộc cũng là vận khí tốt, đêm trước tu luyện Kim Thân Quyết kích hoạt, ngày thứ hai liền bị Tiết Lâm Nghị đánh cho gần chết, đồng thời còn đẩy hắn đến bước đường cùng, trực tiếp đánh xuyên qua cửa ải đầu tiên của hắn, trong họa có phúc.
Thẩm Mộc gian nan bò lên, sau đó chịu đựng đau nhức kịch liệt đi tới trước mặt Tiết Lâm Nghị.
Tiết Lâm Nghị lúc này còn đang ngạo mạn nói chuyện, chỉ là chợt thấy đỉnh đầu một khuôn mặt âm trầm.
Hắn trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, trong lòng kinh hãi, mở miệng uy hiếp: “Đồ phế vật, ngươi dám! Ngươi biết ta là ai sao......”
“Ha ha, ta chẳng thèm biết ngươi là ai...”
Ánh mắt Thẩm Mộc lóe lên một tia đỏ tươi, sau đó dùng hết sức lực toàn thân, một cước giẫm lên đũng quần đối phương, sau đó không chờ hắn kêu thảm, trực tiếp dùng đầu húc mạnh vào mặt Tiết Lâm Nghị.
Nhục thân Quan Hải Cảnh quả thật rất mạnh, nhưng Thẩm Mộc biết, vô luận ở thế giới nào, nhược điểm của đàn ông chỉ có hai cái, chỉ cần tìm đúng mà đánh là được.
Tiết Lâm Nghị miệng phun máu tươi nói không ra lời.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Tại trước mắt tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Thẩm Mộc hét lớn một tiếng!
Sau đó há miệng cắn mạnh vào cổ hắn!
“A!!!” Tiết Lâm Nghị vô cùng hoảng sợ, dùng hết sức lực toàn thân gào lên một tiếng.
Chỉ là cũng chẳng ích gì, máu tươi phun ra, khí tức dần dần tiêu tán, tiếng gào im bặt mà dừng, cho dù là thần tiên đến cũng đã muộn.
Tiết Lâm Nghị ánh mắt đờ đẫn, sinh mệnh như ngọn đèn dầu trước gió!
Chết.
Kiếm tu đỉnh phong Quan Hải Cảnh ngã xuống!
Yên tĩnh.
Toàn bộ Phong Cương Thành, lặng ngắt như tờ.
Đã có người mí mắt giật liên hồi, toàn thân phát lạnh.
Đó là kẻ nào vậy? Sói sao, hay là ma quỷ?
Quá tàn bạo khát máu, lại dám cắn chết một cái kiếm tu Quan Hải Cảnh!
Cái này mà nói ra có người có thể tin sao? Có người sẽ tin sao?
Cho dù trong này có những người khác đã tiêu hao trước đó, nhưng hắn chỉ là một Luyện Thể Cảnh thôi mà.
Có người hoảng sợ nhìn xem Huyện lệnh Phong Cương thật lâu nói không ra lời.
Lời đồn không thể tin được, cái này mẹ kiếp chính là cái tên Huyện lệnh rùa rụt cổ kia sao?
Chết tiệt, lừa ai chứ?
Cái này nếu là tin, sau đó ngu ngốc đến biên giới này gây sự, không chừng bây giờ người trong miệng hắn chính là mình!
Thẩm Mộc nhổ ra máu tươi trong miệng, sau đó đưa tay trái ra, từng chút một rút trường kiếm cắm ở cánh tay phải ra!
Lúc đầu huyết nhục đã khép lại lại bị phá vỡ.
Nhưng mà Thẩm Mộc hoàn toàn không để tâm, dù toàn thân mồ hôi lạnh, đau đến mức sắp ngất đi.
Thật lâu...
Trường kiếm rút ra, sau đó chính là chém xuống một kiếm, phập một tiếng, đầu Tiết Lâm Nghị rơi xuống đất!
Sau đó Thẩm Mộc ngửa mặt lên trời gào to!
“Phong Cương Thành là địa bàn của lão tử! Chẳng thèm biết ngươi là ai, đừng chọc vào ta!”
Gầm lên giận dữ sảng khoái tột độ, rung động đến tận tâm can!
Lúc này tất cả mọi người, bao gồm cả những tu sĩ đến xem náo nhiệt, vô luận tu vi cao bao nhiêu, ánh mắt đều là sững sờ.
Cái tên Huyện lệnh Phong Cương này, đúng là một tên điên!