Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tùng Yên Sơn, ngoài Trúc viên, mây đen hội tụ, hạt mưa rơi tí tách.
Trong linh điền, Kim Tu tham và mê vụ thảo vừa mới được trồng xuống đang tiếp thu nước mưa tưới nhuần.
Lúc này đã qua nửa tháng kể từ khi linh điền được khai mở, hai loại linh thực này được Hồng Vân tỉ mỉ chăm sóc càng ngày càng phát triển tốt.
Mưa tạnh, mây tan, ánh mặt trời ấm áp buông xuống, từng sợi sương mù trắng tinh từ trong cánh đồng Mê vụ thảo bay lên, hội tụ thành một tầng sa y mỏng manh, chiết xạ ánh mặt trời, chiếu ra bảy màu, trông rất đẹp mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt nhỏ của Hồng Vân không nhịn được phóng ra ánh sáng kinh hỉ, nó đợi ngày này đã quá lâu rồi.
Xuân phong thiện ôn dưỡng sinh cơ, trên thực tế cũng không có hiệu quả quá tốt đối với thúc giục linh thực. Chẳng qua để sớm ngày mê vụ thảo thành thục, Hồng Vân vẫn thường xuyên dùng Xuân Phong thổi vào mê vụ thảo, cho tới hôm nay rốt cuộc đã có thu hoạch.
Dưới tình huống bình thường, Mê vụ thảo đáng ra cần một năm mới có thể trưởng thành, lúc đó mới nó mới có thể bắt đầu sinh ra linh vụ, hai năm sau nó sẽ triệt để thành thục, phiến lá khô héo, sinh mệnh đi đến cuối cùng, sinh ra hạt giống mới.
Mà phiến Mê Vụ thảo do Hồng Vân trồng xuống này chỉ dùng thời gian mấy tháng đã trưởng thành, nhanh hơn không ít so với dự liệu.
Yêu thể và mây mù bảy màu tương hợp, Hồng Vân tùy ý du động ở trong đó, cũng chính vào lúc này, gông xiềng vô hình tự nhiên rơi ra, tu vi Hồng Vân dừng lại ở một trăm chín mươi chín năm lặng lẽ bước về phía trước một bước, đạt đến tu vi hai trăm năm.
Mà đối với việc này Hồng Vân phảng phất như chưa phát giác, vẫn như cũ đắm chìm trong niềm vui sướng thu hoạch.
Trong Trúc viên, lòng có cảm giác, tay run lên, Trương Thuần Nhất nhất thời không để ý, khiến cho con Thanh Ngọc Lý đáng ra đã cắn câu nhận ra bất ổn, quẫy đuôi tránh thoát.
“Vậy mà đột phá ngay lúc này, xem ra Hồng Vân là đối với làm ruộng có đặc biệt cảm mến a.”
Thần hồn nhảy nhót, nhìn về phía bên ngoài Trúc viên, Trương Thuần Nhất phát ra một tiếng than nhẹ.
Dưới sự trợ giúp của Tụy Yêu đan và các loại linh vật, tích lũy của Hồng Vân đã sớm đầy đủ. Sở dĩ nó chậm chạp không đột phá, là bởi vì căn cốt của bản thân bị hạn chế cùng với yêu hồn của bản thân còn chưa đủ cô đọng. Dù sao dưới sự bồi dưỡng của Trương Thuần Nhất, nó trưởng thành quá nhanh, thiếu đi rất nhiều ma luyện nên có. Mà bây giờ làm ruộng dường như đã đền bù cho nó một ít chỗ thiếu hụt. Giống như Trương Thuần Nhất thích thông qua câu cá để cân nhắc ý chí tinh thần, Hồng Vân đồng dạng có thể ở trong quá trình làm ruộng lặng yên không một tiếng động hoàn thành mài giũa tinh thần.
“Có thể gửi gắm tình cảm vào một thứ nào đó, nhờ vào đó mài giũa bản thân là một loại thiên phú khó có được, nếu như là nhân loại thì có thể được xưng tụng là hạt giống tu đạo.”
“Nếu Hồng Vân thật sự có tài năng như vậy, vậy thì ta phải điều chỉnh lại vị trí của nó.”
Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất suy nghĩ phương hướng bồi dưỡng tương lai của Hồng Vân.
Trương Thuần Nhất hiểu rất rõ tính tình của Hồng Vân, chủ yếu là cơ sở ôn hòa, có bản năng bài xích chém giết.
Sau khi trải qua lịch lãm rèn luyện ở Đại Thanh Sơn, Hồng Vân tuy rằng không hề e ngại chém giết trong chiến đấu, nhưng không e ngại cũng không có nghĩa là thích. Chỉ là bởi vì Trương Thuần Nhất huấn luyện nên Hồng Vân tạm thời đè xuống loại bài xích này. Tuy nhiên cứ thế mãi nếu như không tìm phương pháp hóa giải, có lẽ sẽ lưu lại tai hoạ ngầm.
“Điều chỉnh định vị của Hồng Vân cũng không phải là không được, dù sao loại ký tình vu vật này chính là thiên phú vô cùng khó được, nếu như cứ như vậy bóp chết thực sự đáng tiếc.”
“Hơn nữa Hồng Vân chỉ là con yêu vật đầu tiên của ta. Nó thiếu khuyết thứ gì đó có thể cho những yêu vật khác bổ khuyết là được. Có điều như vậy, lựa chọn con yêu vật thứ hai phải càng thêm thận trọng a.”
Trong nháy mắt này, Trương Thuần Nhất lâm vào trong trầm tư ngắn ngủi.
Trương Thuần Nhất đã sớm cân nhắc tới lựa chọn của con yêu vật thứ hai. Lần này Trương Thuần Nhất rèn luyện cũng có ý định chọn lựa con yêu vật thứ hai cho mình, chỉ có điều không phát hiện ra thứ thích hợp mà thôi.
Lúc trước Trương Thuần Nhất lựa chọn Hồng Vân làm yêu vật đầu tiên mà mình luyện hóa, một là bởi vì chủng tộc Hồng Vân phù hợp với truyền thừa của Long Hổ Sơn, hai là bởi vì hắn căn bản không có lựa chọn tốt hơn.
Hiện tại nếu đã bước lên tiên lộ, Trương Thuần Nhất lựa chọn đối với con yêu vật thứ hai tự nhiên phải thận trọng cùng hà khắc hơn nhiều.
Trong Thiên Quân Lô có Thái Thượng Đan Kinh truyền thừa, phẩm giai cực cao, đối với hắn mà nói luyện đan là một con đường vô cùng quan trọng, hơn nữa bản thân hắn cũng yêu quý luyện đan.
Trương Thuần Nhất vốn có khuynh hướng tìm một yêu vật có thể phụ trợ mình luyện đan làm yêu vật thứ hai của mình, nhưng nếu triệt để điều chỉnh định vị của Hồng Vân, như vậy tìm kiếm đối với yêu vật luyện đan có lẽ còn cần đẩy về sau một chút.
Dù sao căn cứ theo lời nói của Tiếu Thiên Du, thiên địa linh cơ biến mất đang trở về, thiên địa đại biến gần ngay trước mắt, đi kèm theo tất nhiên là hỗn loạn không còn trật tự.
Hơn nữa cho dù không tính ảnh hưởng của thiên địa linh cơ, dân chúng xung quanh quận Thiếu Dương có dấu hiệu loạn tượng sơ hiển, Bình Dương Trấn ở trong đó cũng bị ảnh hưởng.
Dưới tình huống như vậy, muốn duy trì an ổn, nắm tay của bản thân có đủ cứng hay không là một vấn đề vô cùng quan trọng.
“Ta cần một con yêu vật có chiến lực mạnh mẽ, có lẽ đây là lựa chọn hàng đầu của con yêu vật thứ hai. Chẳng qua nếu đụng phải yêu vật luyện đan thích hợp thì ta cũng không thể buông tha.”
Ý niệm trong đầu chuyển động, nghĩ đến tài nguyên trong tay mình, trong lòng Trương Thuần Nhất có một khuynh hướng tương đối rõ ràng đối với việc lựa chọn con yêu vật thứ hai.
“Nếu như ý nghĩ này có thể thực hiện, như vậy có lẽ đây cũng coi là một loại truyền thừa khác.”
Thần hồn xao động, không còn áp chế, Trương Thuần Nhất quay người đi vào tĩnh thất.
Hồng Vân đột phá hai trăm năm tu vi, cung cấp một lần phản hồi khá lớn, sau khi hoàn toàn tiêu hóa, Trương Thuần Nhất trong việc tẩy luyện đối với phách thứ hai sẽ bước lên một cái bậc thang mới.
Mà ở lúc Trương Thuần Nhất yên lặng tu luyện, một người một ngựa ra khỏi huyện Trường Hà hướng về Tùng Yên Sơn lao nhanh đến.
Hậu viện huyện nha huyện Trường Hà, băng tuyết chưa tan đi, hai gốc mai dưới cái lạnh đang lặng yên nở rộ.
Huyện lệnh huyện Trường Hà là Cổ Tự Đạo hâm nóng một bầu rượu nhỏ, đang thưởng mai, sư gia Tôn Bất Chính thì ở một bên tiếp khách, mà cách đó không xa còn có ca cơ hát tiểu khúc, lời ca qua giọng hát, rất say lòng người.
“Đại nhân, bộ khoái truyền tin đã xuất phát, dựa theo tin tức thu thập được lúc trước, Trường Thanh Tử hẳn là thật đã chết, chỉ là vị Trương Thuần Nhất kia dù sao cũng là trực hệ Trương gia, chúng ta làm như vậy sợ rằng sẽ làm Trương gia Bình Dương trấn ghi thù a.”
Nhìn Cổ Tự Đạo đang rung đùi đắc ý, giống như đang say mê tiểu khúc, Tôn Bất Chính mở miệng.
“Bất Chính, trong bách hoa ta thích hoa mai nhất, ngươi có biết vì sao không?”
Gỡ một chén rượu nhỏ, trên da mặt trắng nõn dâng lên một vệt đỏ, vuốt vuốt chòm râu, Cổ Tự Đạo đưa mắt nhìn về phía Tôn Bất Chính, tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng Cổ Tự Đạo vẫn có một bộ túi da tốt, nhìn qua rất có phong thái quân tử.