Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khóe miệng Trần Mặc co giật.

Ý của hệ thống rất rõ ràng, đó chính là thể chất của hắn quá kém, không thể nào phát huy ra được sức mạnh của Thiên Hợp Đao Pháp trung cấp, cho nên cột lực lượg của hắn không tăng thêm được.

Sắc mặt Trần Mặc đen lại.

Cỗ thân thể này quả thực yếu đến mức khiến cho người khác không đành lòng nhìn thẳng.

"Không được, nhất định phải bắt đầu rèn luyện cơ thể mới được."

Vất vả lắm mới có động lực sống tiếp ở nơi này, Trần Mặc tuyệt không thể bỏ qua như vậy.

Trước khi xuyên qua, hắn có thể luyện ra một thân cơ bắp, mặc dù bị không ít người trêu là do uống lòng trắng trứng mà thành nhưng nếu nói về nghị lực rèn luyện thì hắn cũng không hề thiếu.

Hắn đã từng nghe huấn luyện viên phân tích, người thể chất yếu thì khi mới bắt đầu không thể luyện tập với cường độ quá lớn. Mà có thể thông qua việc chạy bộ, bơi lội, chống đẩy, gấp bụng... để bắt đầu.

Mỗi lần chỉ cần tập khoảng nửa tiếng, đợi sau khi thân thể thích ứng dần rồi, có thể chậm rãi tăng cường.

Đương nhiên, việc rèn luyện chỉ chiếm ba phần còn quan trọng hơn hết vẫn là chế độ ăn uống.

Bồi bổ thêm dinh dưỡng là điều không thể thiếu.

Nếu muốn khôi phục lại thể chất của người bình thường, ẩm thực là vô cùng quan trọng.

Có điều, nghĩ đến đây hắn lại đột nhiên nhức đầu.

Nếu là ở thế giới hiện đại, việc này chẳng có gì đáng để lo lắng. Nhưng ở nơi này, đến cả việc ăn cơm trắng cũng là điều xa xỉ.

Một ngày chỉ có hai bữa cơm sáng và tối, hơn nữa cũng chỉ có cơm thô, không có chất béo.

Đến thịt cũng khó ăn nói chi đến tẩm bổ.

Những người đã từng làm việc nặng nhọc đều biết, nếu chỉ ăn chay, không có chút chất béo nào thì cơ thể vốn không thể chịu đựng được.

"Nếu ta nhớ không lầm, trong nhà còn có một con gà mái."

Trần Mặc quét mắt một vòng trong sân cũng chẳng thấy con gà nào.

...

Hàn An Nương không ở trong phòng mình mà đang dọn phòng cho Trần Mặc.

Nàng vểnh mông, sắp xếp đống sách vở đang đặt lộn xộn lại ngay ngắn trên đầu giường. Váy ngắn phác họa cơ thể thành một đường cong mê người.

Lúc Trần Mặc đi vào, vừa ngay nhìn thấy một màn này, không khỏi hơi giật mình. Hắn đã gặp qua không ít nữ nhân nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy "tấm thớt" đầy đặn đến thế.

Trong đầu không khỏi nhảy ra một câu: "Mông lớn mắn đẻ."

"Khụ khụ." Trần Mặc bật thốt ra tiếng ho khan.

Hàn An Nương vội xoay người lại: "Tiểu thúc, sao thế?"

Sau khi lão nương chết, gian phòng của Trần Mặc vẫn luôn do Hàn An Nương dọn dẹp, bởi vậy nàng cũng chẳng thấy có gì kỳ lạ.

"Tẩu tẩu, con gà mái trong nhà đâu rồi?" Trần Mặc hỏi.

Nghe vậy, Hàn An Nương vốn đang có tâm tình không tệ, lập tức trở nên phiền muộn: "Tiểu thúc, lúc ngươi bị Vương Ma Tử đả thương hôn mê, vì sốt ruột muốn vào huyện thành tìm đại phu cho ngươi nên ta quên không giấu nó đi, lúc trở về, con gà kia đã biến mất rồi. Nó mà còn, mỗi ngày trong nhà ít nhất cũng được vài quả trứng."

Trần Mặc: "..."

Hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, nói: "Tẩu tẩu, việc ta bị thương hôn mê đã báo quan chưa?"

"Báo rồi, nha môn cũng đã hỏi nhưng Vương Ma Tử nói là do tiểu thúc ra tay trước, còn nói tay hắn ta cũng bị gãy xương. Phía nha môn chẳng tra xét gì đã tuyên bố tiểu thúc và Vương Ma Tử chỉ là ẩu đả nhỏ, nên không quản nữa, bảo ta về." Hàn An Nương tức giận nói.

"Sau đó, ta có nghe Lỗ tam ca nói, người trong nha môn không đủ nên chỉ cần không phải là án mạng hay việc ảnh hưởng đến trị an của huyện thành, nha môn sẽ không quản."

"Đã đến tình trạng này rồi sao?" Trần Mặc thở hắt ra, như thế, tầm quan trọng của võ lực càng là ưu tiên hàng đầu.

Trần Mặc hỏi tiếp: "Tẩu tẩu, trong nhà còn có bao nhiêu tiền?"

"Còn khoảng 253 văn." Chi tiêu trong nhà đều do Hàn An Nương quản, có bao nhiêu tiền nàng là người nắm rõ nhất, vậy nên chẳng cần nghĩ đã có thể nói ra.

Căn cứ theo ký ức, ở nơi này, gạo là 4 văn tiền một cân, 253 văn có thể mua hơn 60 cân.

Ăn tiết kiệm một chút thì có thể được nửa năm.

Có điều, đó là giá cả lúc thiên hạ thái bình.

Còn bây giờ...

"Tẩu tẩu, bây giờ gạo bao nhiêu một cân?"

Hàn An Nương lắc đầu: "Không biết, có điều ngô đã tăng đến 23 văn một cân."

Trần Mặc trợn tròn mắt, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm giá cả hàng hóa ở Đại Tống hoàng triều nhưng thịt đắt hơn gạo là điều vô cùng hiển nhiên.

Ngô đã 20 văn một cân thì thịt lại càng không phải nhắc tới.

Cái này, mẹ nó ai mà ăn được?

"Trong nhà còn thịt không?" Trần Mặc cười khổ hỏi.

"... Còn ba cân thịt khô, là lúc bà bà còn sống ướp, nô gia đang giấu trong hầm lò." Sau một phen chần chờ, Hàn An Nương vẫn lựa chọn nói cho Trần Mặc: "Tiểu thúc, lương thực trong nhà không còn nhiều, ngươi đừng cho đám người Lỗ tam ca mượn nữa."

Trần Mặc: "..."

Nguyên thân nhân hậu, trung thực, còn có chút ngốc nghếch của kẻ đọc sách.

Hiện giờ là loạn thế nên càng dễ bị người ta dắt mũi, dễ bị bắt nạt.

Chắc hẳn đám người trong thôn đều chắc chắn rằng nguyên thân sẽ không cự tuyệt, nên cứ dùng vài lời tâng bốc, lại thêm bán thảm anh em xa láng giềng gần, sống không nổi... để bắt cóc đạo đức, thường hay tìm đến nguyên thân để mượn lương.

Nếu không phải Hàn An Nương đã lén giấu một phần đi, đoán chừng lương thực trong nhà đã sớm bị mượn hết sạch.

"Yên tâm đi tẩu tẩu, ta sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này." Trần Mặc nhìn Hàn An Nương chăm chú, cam đoan với nàng.

Hàn An Nương bị Trần Mặc nhìn đến đỏ mặt, vội cúi đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, mới nói tiếp: "Tiểu thúc muốn ăn thịt sao?"

Trần Mặc khẽ gật đầu, hiện giờ, thể chất của hắn quá kém, nếu không ăn thịt mà chỉ rèn luyện không thôi thì khó mà tăng cường được.

"Vậy để chiều nay ta nấu cho ngươi." Hàn An Nương thấp giọng nói.

"Bây giờ làm luôn không được sao, buổi trưa chúng ta cũng ăn, một ngày ăn ba bữa." Trần Mặc đề nghị.

Hàn An Nương nghĩ nghĩ, đáp: "Nghe tiểu thúc."

...

Giữa trưa, cuối cùng Trần Mặc cũng nếm được một miếng thịt.

Ngay lúc đó, trong đầu cũng vang lên âm thanh của hệ thống.

[Số lần ăn thịt bồi bổ +0.05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật +0.05]ư

Lông mày Trần Mặc nhíu lại.

[Tên: Trần Mặc]

[Tuổi: 16]

[Công pháp: Dưỡng Huyết Thuật (Nhập môn 0.05/100)]

[Cảnh giới: Không]

[Lực lượng: 4]

[Kỹ năng: Thiên Hợp Đao Pháp (Cao cấo 1/2000)]

Đã xem qua nhiều tiểu thuyết nên chỉ cần liếc sơ Trần Mặc liền hiểu, nếu điểm kinh nghiệm của Dưỡng Huyết Thuật biến thành 100/100, có lẽ hắn sẽ trở thành võ giả.

Mà việc lấy điểm kinh nghiệm của Dưỡng Huyết Thuật, Trần Mặc lại đang mắc kẹt.

Trần Mặc lại kẹp một miếng thịt khô, ăn vào miệng.

[Số lần ăn thịt bồi bổ +0.05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật + 0.05]

"Quả nhiên là như vậy" Trần Mặc vui vẻ, tiếp tục ăn.

[Số lần ăn thịt bồi bổ +0.05, kinh nghiệm Dưỡng Huyết Thuật + 0.05]

[Số lần ăn thịt bồi bổ +0.05...]

"Tiểu thúc, thịt khô rất mặn, ăn với cơm đi."

Hàn An Nương vừa nói vừa bới chút cơm khô vào chén Trần Mặc, tiếp đó lại gắp hết thịt trong bát cho hắn, còn mình chỉ im lặng ăn cơm khô với rau dại.

Một đĩa thịt khô chẳng mấy chốc đã thấy đáy, Trần Mặc cũng có chút xấu hổ, liền kẹp mấy miếng thịt khô còn lại trong chén cho Hàn An Nương: "Tẩu tẩu, tẩu cũng ăn đi."

"Nô gia ăn cơm khô là được rồi, tiểu thúc ngươi vừa mới khỏe lại, thân thể còn đang suy yếu, nên bồi hổ hơn mới phải."

Nói xong, Hàn An Nương lại gắp thịt về trong chén cho Trần Mặc.

Trần Mặc: "..."

"Lão đại và nương đều không còn, hiện giờ ta là chủ gia đình, tẩu tẩu nên nghe lời ta, ăn đi." Trần Mặc lại kẹp thịt khô vào chén cho tẩu tẩu, bá đạo nói.