Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Chương 13:

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Đợi một lát sau, Trần Mặc mau chóng rời khỏi khu vực này.

Hổ đều có ý thức lãnh địa, hơn nữa còn vô cùng mãnh liệt, Trần Mặc không dám ở lâu thêm.

Lại tốn thêm hơn nửa canh giờ, hai cái bánh bao mang theo cũng ăn hết rồi.

Cuối cùng, Trần Mặc đã phát hiện ra mục tiêu.

Chỉ thấy phía trước chưa tới mười thước có một con heo rừng mang theo răng nanh, nặng chí ít ba trăm cân đang dựa vào gốc cây gãi ngứa, cùng với cơ thể động đậy của nó, thân kia kia đang đung đưa từng trận.

Trước khi xuyên tới đây, hắn từng nghe cha nói, khi heo rừng chưa phải là động vật được bảo hộ, cha từng săn bắt heo rừng.

Trong tình huống bình thường heo rừng sẽ không công kích loài người, chỉ khi nó cảm nhận được uy hiếp hoặc khi gặp nguy hiểm mới công kích.

Ông cũng nói với Trần Mặc, nếu gặp phải heo rừng, nhất định phải giữ một khoảng cách với nó, nhất định phải nhường đường cho nó đi, tránh kích thích nó.

Còn Trần Mặc thì đang muốn kích thích nó, để nó đừng bỏ chạy.

Hắn trực tiếp chặn trước đường đi của nó, hơn nữa còn nhặt dưới đất lên một cành cây cây khô, nện trên đầu nó.

Sau đó hắn sải bước đi về phía heo rừng.

Heo rừng bị chọc giận, nhất là con thú hai chân này còn dám khiêu khích mình, cây cũng không quẹt ra, bước chân lao thẳng về phía Trần Mặc.

Bịch bịch bịch bịch

Con heo rừng nặng ba bốn trăm cân chạy nhanh, giống như một chiếc xe trọng tải nặng khởi động, trên đường đi cán ngang qua cỏ dại bụi cây.

Hai tay Trần Mặc nắm chặt đao chẻ củi, đôi mắt nhìn chằm chằm con heo rừng vọt tới, tim đập cực nhanh khiến hắn thẩy trạng thái cả người trở nên hung phấn.

Trong nháy mắt heo rừng húc vào mình, Trần Mặc chợt né sang bên trái đồng thời đao chẻ củi trong tay bổ mạnh vào đầu con heo rừng.

Đao bổ củi gắn thêm chuôi dài phát lực cực tốt, một đao này giống như được luyện qua ngàn vạn lần, tạo ra trí nhớ cho cơ bắp, dùng hết toàn lực.

Phập!

Lưỡi đao dễ dàng chém rách lớp da của heo rừng, tiến vào trong máu thịt, một cảm giác nặng nề truyền tới, lưỡi dao xẻ máu thịt, chém lên xương đầu rồi không cách nào hạ xuống nữa.

“Không hay rồi.” Tim Trần Mặc trầm xuống, vì đao chẻ củi cắm vào đầu heo rừng cộng thêm hắn đang nắm chặt đao chẻ củi, heo rừng toàn lực húc tới mang theo quán lực khiến hắn bay ra ngoài.

Trong nháy mắt bay đi, đao chẻ củi cũng được rút khỏi đầu heo rừng, mang theo một đạo huyết vụ, nặng nề té ngã trên đất.

“Hừ hừ.” Heo rừng phát ra tiếng kêu rên thê lương, đau đớn kịch liệt khiến cho heo rừng nổi điên, đổi phương hướng lại một lần nữa vọt về phía Trần Mặc.

Trần Mặc cũng khơi dậy hung tính, có thể là tuyến thượng thận dâng cao, ngã xuống đất căn bản không cảm nhận được đau đớn, trong nháy mắt heo rừng xông tới liền lộn một vòng, đao chẻ củi trong tay quét qua dưới người heo rừng.

Hai chân trước soạt một tiếng đồng loạt chị chém, người heo rừng lập tức ghì xuống, đầu đụng trên đất, cơ thể lăn tròn vài cái, tới khi đụng vào một gốc cây mới dừng lại.

Trần Mặc liền vội vàng đứng lên đi tới, kiểm tra heo rừng.

“Hừ hừ.”

Heo rừng phát ra tiếng kêu thê thảm cao vút.

Một màn này, cực kỳ giống cảnh tượng giết heo trong thôn.

Cùng với máu tươi chảy ra, tiếng gào thét của heo rừng càng ngày càng nhỏ.

Đến khi heo rừng không còn hơi thở, lúc này Trần Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, cũng chính thức thả lỏng, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đặt mông ngồi dưới đất, một cảm giác đau đớn từ phía sau lưng truyền tới.

Một hồi lâu, hắn mới lấy lại sức, lau sau lưng một cái, đau thốn tim nhưng không sờ thấy máu.

Hắn nhìn về phía ban nãy mình ngã xuống đất, phát hiện một hòn đá, hẳn là vừa rồi khi ngã xuống lưng đã đụng phải đá.

Nhìn heo rừng đã chết, Trần Mặc toét miệng cười lên, trong lòng vui vẻ, huyết nhục để nâng Dưỡng Huyết thuật coi như có rồi.

Sau khi nghỉ ngơi khôi phục thể lực một hồi, Trần Mặc gỡ cán đao chẻ củi xuống, cán đao và đao chẻ củi đeo bên hông sau đó hai tay kéo heo rừng đi ra ngoài.

Nơi này không thể đợi thêm, máu tươi sẽ hấp dẫn những dã thú khác tới.

Còn về phần tại sao phải kéo, heo rừng quá nặng, hắn căn bản không vác nổi.

Khi rời khỏi núi, sắc trời đã tối xuống.

Tuy nhiên Trần Mặc dừng lại một chút, kéo con heo rừng lớn như vậy vào thôn quá thu hút sự chú ý.

Hắn lấy đao chẻ củi ra, lúc này hắn mới phát hiện lưỡi đao bị chém mẻ một miếng.

Hắn chia heo rừng ra thành vài khúc, đào một cái hố trên đất, cầm một khúc, những khúc khác bỏ vào trong hố, bên trên phủ lá cây rồi lại dùng đất chôn, đánh dấu ký hiệu.

Sau khi làm xong những việc này, sắc trời đã tối.

Trần Mặc cởi áo khoác bên ngoài, bao quanh khúc thịt heo rừng đi thẳng vào trong thôn.

Hắn không đi vào từ cửa thôn mà cố ý vòng một vòng, đi vào từ mặt tây.

Tuy nhiên cách làm này của hắn đúng là hơi cẩn thận quá.

Trong thôn căn bản không ai đốt đèn, một mảnh đen nhánh, Trần Mặc cũng không dám đi nhanh, mò mẫm, sợ rơi xuống hố.

Đi tới trong sân nhà mình, một trận gió rét thổi tới, trong cửa trúc rào tre trong sân phát ra tiếng “cót két”, âm thanh này vô cùng chói tai trong đêm.

Trần Mặc mò mẫm gõ cửa nhà.

“Ai?” Trong phòng rất nhanh truyền ra tiếng của Hàn An Nương: “Là thúc thúc sao?”

“Tẩu tẩu, là ta.” Trần Mặc nói.

Trong nhà sáng đèn, cửa mở ra.

“Tẩu tẩu.” Thời khắc nhìn thấy Hàn An Nương đó, trên mặt Trần Mặc nở ra nụ cười.