Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chương 10:

"Tiểu thúc, có phải chúng ta có hơi quá đáng hay không, nếu lúc đó chúng ta cho thúc ấy chút lương thực, có lẽ Đại Lâm thúc cũng sẽ không đi đánh bắt cá, cũng sẽ không..." Giọng nói của Hàn An Nương mang theo vẻ đau thương, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, cho rằng cái chết của Trần Đại Lâm có liên quan với nàng.

Trần Mặc không nói gì.

Nói tới, hắn và Trần Đại Lâm cũng là cùng họ, chỉ là hai nhà đều ít đi lại.

Trần Mặc lại là người xuyên việt, tính tình bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa hầm chứa lương thực cũng không còn nhiều lắm, đương nhiên không muốn cho mượn.

Một lúc lâu sau, Trần Mặc hỏi nhỏ: "Làm sao tới mức này chứ?"

Khoảng thời gian trước, hắn nghĩ ra hai biện pháp có thể lấy được thịt ăn, ngoại trừ đi săn ra, chính là đi bắt cá tại hồ Đại Động.

Hàn An Nương chậm rãi đáp.

Hóa ra, ngoại trừ ngoài núi, những hồ nước này đều là tài sản thuộc về quan phủ, thuộc về phạm vi quản hạt của quan phủ.

Hồ Đại Động rộng hàng trăm ngàn mẫu, ngang dọc trăm dặm, trong đó có thủy sản phong phú, nuôi sống ngư dân phụ cận, thế nhưng muốn bắt cá, là phải nộp thuế.

Mà hồ Đại Động lại xuyên qua hai huyện, không phải chỉ riêng thuộc về huyện Bình Đình, bưởi vậy cũng không phải cưỡng chế nộp thuế, mà là muốn bắt cá thì phải giao lên.

Để cho tiện quản lý, hai huyện không ai chịu thiệt thòi, ủy thác cho Thanh Hà bang quản lý, quan phủ chỉ cần thu lợi ích từ bang phái này là được.

Mà hắc bang vì kiếm tiền, áp đặt thu thuế, bóc lột ngư dân.

Trần Đại Lâm chắc hẳn không đủ tiền nộp lên thuế bắt cá, bởi vậy khi ông ta đánh bắt cá, bị bắt lại, là thuộc diện săn trộm.

Đương nhiên là bị đánh một chầu.

"Mẹ nó, thế đạo này..." Trần Mặc nói.

"Tiểu thúc, có phải là chúng ta có lỗi với Đại Lâm thúc không." Hàn An Nương lại nói.

"Không, tẩu tẩu, đây cũng không phải là lỗi của chúng ta, chúng ta không nợ bất cứ người nào, không cho mượn còn sai rồi sao? Nếu như thật có sai, thì chính là thế đạo này." Trần Mặc nhắm mắt lại, nói.

Cuộc đời Trần Đại Lâm cũng quá cực khổ, khi hai tuổi cha bị gọi đi lao dịch, trong lúc vận lương vì trời mưa như thác đổ nên đã chậm trễ thời hạn nửa ngày, bị phạt nặng, bị đánh gảy chân, nửa đời sau chỉ có thể nằm trên giường chờ chết.

Trụ cột gia đình sụp đổ, đứa trẻ còn nhỏ, để có thể tiếp tục sống và cũng vì bảo vệ mấy mẫu ruộng trong nhà, mẹ hắn ta đã tìm đến một tên lưu manh giúp đỡ.

Sau đó cha Trần Đại Lâm qua đời, tên lưu manh này và mẹ hắn ta chính thức kết thành vợ chồng sống tiếp, tuy nhiên lưu manh chính là lưu manh, sau khi kết thành vợ chồng không đánh thì mắng mẹ hắn ta, từ nhỏ hắn ta cũng bị đánh cho sưng mặt sưng mũi.

Về sau, tên lưu manh này lại lừa gạt mẹ hắn, bán ruộng đất trong nhà, ôm khoản tiền chạy mất.

Để nuôi Trần Đại Lâm lớn, mẹ hắn phải lang chạ với các đại hán khác trong thôn, mà loại chuyện này dĩ nhiên phải chịu hết sự phỉ nhổ của người trong thôn.

Cũng chính vào lúc này, gia đình nguyên thân và gia đình Trần Đại Lâm bớt qua lại.

Vất vả lắm mới nuôi lớn được Trần Đại Lâm, lại mượn đông mượn tây cưới cho Trần Đại Lâm một quả phụ, thành hôn, sinh một trai một gái, lúc tưởng rằng sắp được hưởng phúc, mẹ hắn ta vì lao lực nên ngã bệnh, không bao lâu thì qua đời.

Để nuôi một nhà ba miệng, Trần Đại Lâm chỉ có thể đi huyện thành làm việc lặt vặt cho nhà giàu, miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Nhưng một ngày nọ trở về, phát hiện ở dòng sông ngoài thôn có một đám người vây quanh, sau khi nghe ngóng mới biết, con gái hắn ta vọc nước bên bờ sông, rơi xuống nước chết đuối rồi.

Sau đó vợ hắn ta cũng trở nên điên điên khùng khùng, bị mắc chứng thần kinh.

Năm ngoái Bắc địa gặp thiên tai, năm nay phía nam lại lũ lụt, hắn ta vì thế cũng mất việt.

Gia đình Trần Đại Lâm nghèo túng, danh tiếng cũng không tốt, trong năm thiên tai này, trong thôn không có hai đồng ý tổ chức hậu sự cho hắn ta.

Sau khi Trần Mặc tìm hiểu chuyện nhà hắn ta, động lòng trắc ẩn.

Nhà của Trần Đại Lâm là một căn nhà tranh, bên ngoài là một đám người vây quanh xem náo nhiệt.

“Nhà Đại Lâm coi như xong rồi, bỏ mẹ con họ lại biết sống thế nào đây?”

“Thanh Hà bang xuống tay cũng độc ác quá, bắt bắt được thì lấy cá đi là được rồi, lại đánh người ta thành ra thế này.”

“Tránh ra, Mặc Ca nhi tới rồi, hắn với nhà Đại Lâm cùng họ, hậu sự này để Mặc Ca nhi tổ chức.”

“Mặc Ca nhi có biết bày tiệc không, nghe Lỗ lão nương nói nhà hắn giữa trưa cũng mở bếp.”

“Ngươi muốn thử xem dao của hắn có sắc hay không à?” Trần Mặc cầm dao bổ củi tới, hung hăng trợn mắt nhìn người nói câu có biết bày tiệc hay không một cái.

Người nọ là tên vô lại trong thôn, tên Lưu Nhị Cẩu, cùng một giuộc với Vương Ma Tử, căn bản không sợ Trần Mặc, còn buông lời trêu ghẹo: “Ui ui, Mặc Ca nhi vẫn khỏe nhỉ, xem ra Vương Hỉ ca vẫn chưa đánh ngươi đủ đâu nhỉ.”

Vương Ma Tử vốn tên Vương Hỉ, vì từ bé đã bị rỗ khắp mặt nên mọi người đều lén gọi Vương Hỉ là Vương Ma Tử.