Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ngồi trên xe cảnh sát, khung cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua phía sau. Tang Nguyễn ngước mắt nhìn ra ngoài, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt phượng mang theo chút ngơ ngẩn, mơ hồ.
Dường như có một thế lực nào đó, được định sẵn bởi vận mệnh, đang âm thầm ngăn cản tất cả những ai cố gắng cứu Giản Ninh.
Thế lực trong bóng tối ấy không chỉ tạo ra tai nạn liên hoàn, chặn mọi liên lạc điện thoại từ khách sạn, mà còn điều khiển cả nhân viên khách sạn.
Ngay cả Giang Hành Thuyền định đi cứu Giản Ninh, do tạm thời sinh lòng trắc ẩn mà xuất phát, cũng suýt nữa gặp nạn.
Luồng hắc khí trong cơ thể Lục Kiều, cả trong cơ thể nhân viên khách sạn… rốt cuộc là thứ gì?
Tang Nguyễn khẽ thở dài, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
Trong hành trình giúp đỡ một ngàn người vượt qua kiếp nạn, cô không thể biết trước sẽ gặp bao nhiêu tai họa khó lường, bao nhiêu lực cản vô hình.
Liệu cô có thật sự hoàn thành được sứ mệnh "người độ ách", tìm lại những người đồng hành đã thất lạc?
Và... có thể quay về giới Tu Tiên không?
“Tiên nữ chủ phòng, đến đồn cảnh sát rồi.” Giọng nói của Giản Ninh kéo Tang Nguyễn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô cùng mấy người họ đi theo cảnh sát vào đồn. Quá trình ghi chép diễn ra khá thuận lợi.
Với đầy đủ bằng chứng, Lục Kiều cuối cùng cũng khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình và Lưu Chấn.
Khi mọi chuyện đã dần sáng tỏ, Giản Ninh mím môi, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể nói vài lời với Lục Kiều không?”
Các cảnh sát nhìn nhau, rồi gật đầu. Một người trong số họ nói: “Đi theo tôi.”
Sau đó, anh ta dẫn họ đến phòng thẩm vấn.
Bên trong, Lục Kiều đang cúi đầu ngồi trên ghế, hai tay bị còng bạc. Cô ta trông suy sụp, hoàn toàn mất hết sức sống.
Vốn là ánh mắt trống rỗng vô hồn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Giản Ninh, trong mắt Lục Kiều bỗng lóe sáng một chút, chỉ là trong chớp mắt thôi, rồi ánh sáng ấy cũng tắt dần, như ngọn nến sắp cháy hết, chỉ còn sót lại chút hơi tàn, quẩn quanh giữa u ám và thê lương.
Giản Ninh bình tĩnh nhìn cô ta. Ngoài bố mẹ ra, người mà cô ấy tin tưởng nhất chính là Lục Kiều.
Thế nhưng, người bạn thân mà cô ấy tin tưởng nhất ấy… lại muốn cùng người khác hủy hoại cô ấy, muốn đẩy cô ấy vào một địa ngục không đáy!
Vì cái gì chứ?
Giản Ninh gằn từng chữ:
“Ba năm cấp ba, hai năm đại học, tôi luôn xem cậu là bạn thân nhất. Hồi cấp ba, lúc cậu bị bạn bè cô lập, bắt nạt, tôi là người duy nhất luôn ở bên cậu, giúp đỡ cậu, bảo vệ cậu.”
Lục Kiều vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Ninh.
Nghe được lời chất vấn ấy, lông mi cô ta khẽ run, nét áy náy thoáng hiện lên trên gương mặt.
“Tôi biết hoàn cảnh gia đình cậu, xót xa vì những gì cậu đã trải qua. Cả bố mẹ tôi cũng thương cậu, cảm thấy cậu chịu quá nhiều thiệt thòi. Từ cấp ba đến đại học, tiền học phí và sinh hoạt phí của cậu đều là bố mẹ tôi hỗ trợ. Mỗi lần tôi dẫn cậu về nhà, bàn ăn đều có đầy đủ những món cậu thích. Bố mẹ tôi thật lòng xem cậu như con gái mà yêu thương.”
Trong mắt Giản Ninh hiện lên sự căm giận xen lẫn cay đắng.
Cô ấy lạnh lùng hỏi:
“Vậy mà kết quả cậu báo đáp họ thế nào?! Cậu muốn hại chết đứa con gái duy nhất của họ!”
Lục Kiều khẽ run lên, hoảng hốt ngẩng đầu, lí nhí phân trần:
“Ninh Ninh… không phải vậy… tớ… tớ không hề muốn cậu chết…”
Giản Ninh bật cười khẩy, ánh mắt nhìn Lục Kiều đầy khinh miệt, như thể đang nhìn một thứ rác rưởi không đáng bận tâm.
Ánh mắt cô ấy sắc lạnh như lưỡi dao cắt thẳng vào sâu trong linh hồn Lục Kiều, từng chữ từng câu như cái tát giáng thẳng lên mặt đối phương:
“Không muốn tôi chết à? Trên app, cậu dùng tên tôi để dụ dỗ Lưu Chấn. Ngoài đời, từng hành động của tôi cậu đều báo cáo cho cậu ta.”
“Hôm nay, cậu không chỉ cùng Lưu Chấn dựng chuyện bôi nhọ tôi trước mặt bao nhiêu bạn học và thầy cô, còn làm giả PPT, định dùng mạng xã hội để vùi dập tôi!”
“Cậu biết rõ hậu quả của việc bị bôi nhọ, bị mạng xã hội công kích là gì, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu?!”
“Những năm gần đây, biết bao người vô tội đã phải chịu cảnh bị vu khống, bị bạo lực mạng đến mức không thể chịu nổi, rồi chọn cách kết thúc cuộc đời, vẫn còn chưa đủ hay sao?!”
Giản Ninh cười đến chảy cả nước mắt, hàm răng nghiến ken két:
“Vậy mà giờ cậu lại nói không muốn tôi chết?! Ha ha ha, chuyện này mà cũng nói ra được?! Rõ ràng cậu muốn lợi dụng sức mạnh của mạng xã hội, khiến những ‘anh hùng bàn phím’ không biết rõ sự tình dùng lời chửi rủa để biến thành lưỡi dao, đâm chết tôi từng nhát một!”
Trong phòng livestream, người xem thảo luận sôi nổi, làn đạn bay đầy màn hình:
[Giúp đỡ suốt bao năm, kết quả lại nuôi ra một con sói trắng hại chết con gái mình. Nếu bố mẹ Giản Ninh biết, họ sẽ đau lòng đến mức nào đây...]
[Ngay cả chị cháo trắng* cũng muốn đến đập cho Lục Kiều một trận.]
(*Chị cháo trắng: biệt danh dân mạng hay gọi kiểu châm biếm, thường ám chỉ những người giả vờ yếu đuối, trong sáng nhưng thực chất lại không hiền lành gì.)
[Lầu trên nói đúng, dù “chị cháo trắng” có ngốc nghếch đến đâu cũng chỉ là lập dị thôi, ít ra không độc ác như Lục Kiều.]
[Loại người như Lục Kiều nên bị đày sang một hành tinh khác sống một mình.]
[Quả nhiên, người càng thân thiết thì càng biết cách đâm dao vào chỗ đau nhất. Lục Kiều lại có thể nghĩ ra chiêu dùng bạo lực mạng để hãm hại Thố Thố. Đúng là ác độc đến cực điểm!]
[Tây Độc Âu Dương Phong mà sống lại chắc cũng phải cúi đầu chào thua mất thôi.]
[Đợi kết thúc buổi livestream hôm nay, tôi sẽ kéo cả nhóm đi lên hot search đấu lại mấy cái tài khoản phun xịt. Hôm nay tôi phải dốc toàn lực bảo vệ chính nghĩa!]
[Bình tĩnh nào, mọi người. Bạo lực mạng từ trước tới giờ vẫn luôn làm tổn thương người vô tội. Chúng ta đừng bị khiêu khích, cũng đừng để kẻ cố tình gây chuyện được như ý.]
[Bạo lực mạng là một cuộc tàn sát không máu, nhưng kéo dài đến vô tận.]
[Cảnh sát đã lập án rồi, sẽ sớm có thông báo làm rõ, minh oan cho Thố Thố.]
[Chống lại bạo lực mạng là trách nhiệm của mỗi người!]
Giang Hành Thuyền khinh bỉ nhìn về phía Lục Kiều, không nén được tiếng hừ lạnh:
“Hừ, đúng là lòng lang dạ sói!”
Ngay cả các cảnh sát đang đứng gần đó cũng không giấu nổi ánh mắt khinh miệt khi nhìn Lục Kiều.
Lục Kiều lúc này như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cả người run rẩy không ngừng, gần như không thể đứng vững.
Giản Ninh đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi nơi khóe mắt, đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô ấy khóc vì người như Lục Kiều.
Bởi vì, hoàn toàn không đáng.
Gương mặt cô ấy dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc như băng:
“Thậm chí, đêm nay cậu còn định cùng Lưu Chấn hủy diệt tôi hoàn toàn!”
“Tôi thật sự không hiểu... tôi đã làm gì có lỗi với cậu? Tại sao cậu phải cấu kết với người khác để hại tôi như vậy? Cậu thực sự muốn tôi chết sao?!”
Giọng nói chất vấn, đầy bi thương lẫn phẫn nộ, vang vọng khắp căn phòng thẩm vấn.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lục Kiều. Tuy rằng lòng người khó đoán, nhưng giữa cô ta và Giản Ninh vốn chẳng có mâu thuẫn lợi ích, thậm chí gia đình Giản Ninh còn từng giúp đỡ cô ta.
Ai cũng muốn biết, rốt cuộc là vì lý do gì mà Lục Kiều lại phải tổn thương Giản Ninh đến mức này?
Lục Kiều cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô ta nhìn Giản Ninh, ánh mắt đầy phức tạp và đau khổ, bên trong thấm đẫm sự ghen tỵ:
“Ninh Ninh... cậu không biết tôi đã từng ghen tỵ với cậu đến mức nào.”
“Cậu có bố mẹ yêu thương, một gia đình hạnh phúc, cuộc sống ấm áp. Cậu học giỏi, xinh đẹp, tính cách lại tốt, bạn học đều tranh nhau làm bạn với cậu, thầy cô cũng thiên vị cậu.”
Trên gương mặt Lục Kiều hiện lên một nụ cười khổ, ánh mắt như trôi dạt về nơi xa xăm, nơi chẳng ai ngó ngàng tới, nơi chứa đầy những năm tháng nhọc nhằn, cô độc và bị lãng quên.