Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cơ thể Giản Ninh gần như cứng đờ như tượng đá, giọng nói run rẩy khẽ vang lên:
“Tôi… tôi còn quên mất một chuyện… Phòng khách sạn này… là Lục Kiều dùng thông tin cá nhân của cô ta để đặt giùm tôi.”
Tang Nguyễn: “…”
Khán giả trong phòng livestream: [!!!]
[Cái này thật sự là không thể bình tĩnh nổi! Hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi!!]
[Bạn gì ơi, bạn định hù chết tui luôn à?!]
[Được rồi được rồi, giờ trách móc cũng chẳng ích gì nữa, mọi người mau nghĩ cách cứu Thố Thố đi!!!]
[Cứu Thố Thố lẹ đi! [cố lên cố lên].GIF]
["Cà Rốt Mọng Nước" tới nơi chưa vậy?!]
[Giờ nguy hiểm thế này, tui nói thật chứ "Cà Rốt Mọng Nước" đừng nên mạo hiểm nữa, đừng có dính vào cô gái này!]
[Cảnh sát đâu rồi? Có ai đang trên đường đến hiện trường không vậy?]
[Toang rồi toang rồi, tôi vừa tra tin giao thông trên máy tính, đoạn đường gần khách sạn đang gặp tai nạn liên hoàn, xe cảnh sát liệu có bị kẹt lại không nhỉ?!]
[Tôi đang dùng điện thoại bạn cùng phòng gọi thẳng tới lễ tân khách sạn, mà gọi hoài không được, luôn báo máy bận!]
[Giờ sao đây chủ phòng ơi, mau cứu Thố Thố với!]
Tang Nguyễn cố gắng trấn an Giản Ninh, khẽ nói:
“Hít thở sâu đi, tạm thời đừng để lộ sơ hở. Cô ta sẽ chưa xé bài ngay đâu. Chút nữa cô giả vờ nhận lấy đồ ăn, Lục Kiều nhất định sẽ đợi sau khi thuốc phát tác mới gọi Lưu Chấn đến thực hiện hành vi phạm tội.”
Giản Ninh cố gắng diễn vẻ suy sụp tinh thần, che giấu cơn thù hận cuộn trào trong mắt, đôi mắt vô hồn nhìn lặng ra cửa sổ.
“Tiểu Ninh~” Lục Kiều bước vào, trên mặt nở nụ cười dịu dàng quen thuộc. Trong tay là phần đồ ăn nhanh và một chai sữa bò.
Cô ta nhanh chóng đặt phần ăn và sữa lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Giản Ninh.
Ánh mắt Giản Ninh dừng lại trên chai sữa bò kia, trong lòng lạnh toát như có gió tuyết dội qua.
Bất ngờ, một bàn tay lạnh lẽo trơn trượt như tảng băng nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Giản Ninh, rõ ràng đang là giữa mùa hè tháng sáu nắng gắt, vậy mà cả người cô ấy lại nổi hết da gà.
Cảm giác chẳng khác nào bị rắn độc thè lưỡi phun khí lạnh vào gáy, khiến cô ấy toát mồ hôi lạnh khắp người.
Giản Ninh lập tức giơ tay lên, “bốp” một tiếng, hất mạnh bàn tay kia khỏi cánh tay mình.
Lục Kiều đầy vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Giản Ninh, ánh mắt như đang cẩn thận dò xét, mang theo cả sự hiếu kỳ và đề phòng.
“Xin lỗi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tớ hơi sợ người khác lại gần.” Giản Ninh cứng đờ cả người, cố gắng giữ bình tĩnh như thể không có chuyện gì.
Nghe vậy, Lục Kiều liền đánh giá cô một cách nghiêm túc. Toàn thân Giản Ninh căng chặt, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lục Kiều nheo lại, ánh nhìn như cười như không, dừng lại nơi vành tai của Giản Ninh.
Cô ta như vô tình hỏi:
“Ninh Ninh, muộn thế này rồi, cậu còn đeo tai nghe Bluetooth... Đang gọi điện với ai à?”
[Aaaa ánh mắt người phụ nữ này thật đáng sợ!]
[WTF, chẳng lẽ cô ta phát hiện ra điều gì rồi?!]
[Mọi người yên tâm đi! Quên rồi à, người ngoài không thể nhìn thấy hình ảnh livestream, cũng không nghe được âm thanh trong buổi phát sóng!]
[Phù, chắc đây là điều may mắn duy nhất quá!]
Giản Ninh đáp nhẹ nhàng:
“Tớ định nghe vài bản nhạc thư giãn cho đỡ căng thẳng.”
“Vậy sao?” Lục Kiều nhếch khóe miệng thành một nụ cười.
Cô ta như vô tình cầm lấy chiếc điện thoại Giản Ninh để trên bàn, liếc mắt nhìn qua màn hình. Thấy chỉ là một màn hình tối om, gần như không thể nhận ra điều gì, cô ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô ta lại giả vờ tiện tay lật qua xem một lượt kỹ hơn, xác nhận không có đoạn chat nào mở sẵn, cũng không có ghi âm đang chạy.
Lúc này cô ta mới thật sự yên tâm.
Lục Kiều nhẹ nhàng đặt lại điện thoại lên bàn.
Ngay khoảnh khắc đó, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên mất hình ảnh. Các cư dân mạng giờ đây chỉ còn có thể nghe âm thanh trong phòng, không còn thấy được bất kỳ hình ảnh nào nữa.
[Người phụ nữ này cẩn thận đến mức đáng sợ thật sự.]
[Rõ ràng biết mình đang làm chuyện mờ ám, nên mới lo sợ để lại chứng cứ.]
[Không biết có phải ảo giác tâm lý không, nhưng tôi cảm thấy người phụ nữ này mang theo âm khí ghê rợn lắm...]
[Đúng đó, ánh mắt của cô ta... tả sao nhỉ... Không giống ánh mắt của người sống!]
[Thôi đi mấy ông, rõ ràng lúc nãy dưới ánh đèn còn thấy bóng cô ta rõ ràng, cái gì mà không giống người sống, chẳng lẽ là quỷ?]
[Chủ phòng ơi chủ phòng, cảnh sát tới chưa vậy?!]
Tang Nguyễn khẽ nhíu mày lại. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, có một luồng sức mạnh vô hình của số mệnh đang muốn ngăn cản cô cứu Giản Ninh.
Vụ tai nạn liên hoàn vừa rồi… diễn ra một cách quá mức bất thường.
Giọng nói trong trẻo, điềm tĩnh của cô gái kia lại truyền vào tai nghe:
“Đường đang kẹt xe, cảnh sát dự tính sẽ đến trễ vài phút. Trước tiên cô hãy tìm cách dụ Lục Kiều rời khỏi phòng, làm cho cô ta rút lui.”
Dây thần kinh Giản Ninh căng thẳng, đôi mắt ánh lên vẻ bất an rõ rệt.
Cô ấy cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, trầm giọng nói:
“Kiều Kiều, tớ thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Cậu mau về ký túc xá đi.”
Con ngươi của Lục Kiều khẽ lóe sáng. Cô ta cười tươi rói, đưa ly sữa bò ra trước mặt Giản Ninh.
Giọng nói tràn đầy sự quan tâm:
“Sữa bò giúp ngủ ngon, tớ cố tình hâm nóng mang tới cho cậu. Uống xong rồi nghỉ ngơi nhé.”
Khuôn mặt tái nhợt của Giản Ninh hơi nghiêng đi, cô ấy khẽ vẫy tay từ chối:
“Thật sự là tớ không ăn uống gì được. Cậu cứ để đó đi, chút nữa tớ sẽ uống.”
Ánh mắt Lục Kiều lướt chậm qua từng đường nét trên gương mặt Giản Ninh, khiến cô ấy không khỏi rợn da gà. Bản năng mách bảo Giản Ninh rằng có gì đó không đúng.
Một lúc sau, Lục Kiều nở nụ cười nửa vời, nhẹ giọng nhưng đầy uy hiếp:
“Cả ngày nay cậu chưa ăn gì, sao tớ yên tâm mà đi được? Nếu cậu không chịu uống, tớ sẽ không rời đi.”
Trong phòng livestream, đám fan không thấy được hình ảnh trong phòng nhưng cũng sốt ruột đến mức như ngồi trên đống lửa.
[Uống đi, dù sao cảnh sát cũng sắp tới rồi. Trước tiên lừa con nhỏ này rời đi đã!]
[Không được uống! Nhỡ đâu trong sữa bò có thuốc gì thì sao? Thố Thố sẽ càng nguy hiểm hơn đó!]
[Trời ơi! Không uống thì con nhỏ này không đi, mà uống thì nguy hiểm đến tính mạng. Cái này rõ ràng là một ván cờ tử rồi còn gì!]
[Chủ phòng! Mau tính toán thử đi! Thố Thố có nên uống hay không?!]
Hiển nhiên, Giản Ninh đang mắc kẹt giữa thế tiến thoái lưỡng nan. Trong lòng cô ấy rối bời, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
“Không thể uống ly sữa bò đó, cô hãy đánh lạc hướng cô ta, cố gắng kéo dài thời gian.” Giọng Tang Nguyễn vẫn bình tĩnh như nước.
Như được ai đó đỡ lấy, cảm xúc hỗn loạn trong lòng Giản Ninh dần bình ổn lại.
Cô ấy bình tĩnh nhìn Lục Kiều, nghiêm túc hỏi:
“Kiều Kiều, tại sao cậu nhất định bắt tớ phải uống ly sữa bò này? Chẳng lẽ… bên trong có gì đó không thể cho người khác biết?”
Vẻ mặt Lục Kiều thoáng chốc trở nên bối rối, ánh mắt lóe lên sự hoang mang.
Cô ta bắt đầu nghi ngờ: Có phải Giản Ninh đã phát hiện ra điều gì rồi không?
Cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, Lục Kiều đáp:
“Sao lại như vậy được? Chắc do cậu đã bị những chuyện xảy ra hôm nay làm cho căng thẳng quá thôi, sao lại có thể nghĩ rằng tớ sẽ hại cậu chứ?”
“Phải đó… làm sao cậu lại hại mình được, đúng không? Chúng ta là bạn thân… Bạn - thân - nhất - mà.” Giản Ninh mỉm cười, giọng điệu nhẹ như gió, nhưng hai chữ “bạn thân” lại cắn từng từ nặng trịch, lạnh buốt như dao.
Cô ấy thực sự rất muốn hỏi Lục Kiều một câu:
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao cậu lại nhất định phải hại tớ?
Từ trước đến giờ, cô ấy tự thấy mình chưa từng có lỗi gì với Lục Kiều, cũng chẳng bao giờ bạc đãi cô ta trong tình bạn này.
Vậy mà, tại sao Lục Kiều lại căm ghét cô ấy đến mức nhất quyết đẩy cô ấy xuống địa ngục mới chịu?
Giản Ninh chậm rãi đưa tay mở nắp chai sữa bò, làm bộ đưa lên miệng định uống.
Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi và mưu toan của Lục Kiều, cô ấy khẽ xoay cổ tay, bất ngờ đưa ly sữa tới trước miệng Lục Kiều.