Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mẹ Đường như phát điên, bà ta bất ngờ nhào đến trước mặt Đường Đường, đôi mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm cô ấy, hai tay bóp chặt lấy cánh tay cô, gào lên giận dữ:

“Con nghiệt chủng này, có phải mày cố ý tráo bùa trong phù đổi mệnh không? Có phải mày cố tình hại chết em trai mày không hả!”

“Sao mày lại độc ác như vậy, tao phải đánh chết mày! Đánh chết đồ sao chổi như mày!”

Đường Đường đứng ngây ra đó, cô ấy rất muốn hỏi một câu: Tôi cũng là con gái ruột của bà, tại sao bà lại căm ghét tôi đến mức ấy?

Bao nhiêu lần rồi, đều muốn lấy mạng cô!

Câu hỏi ấy cứ mãi quanh quẩn trong lòng Đường Đường, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi ra.

Ánh mắt mẹ Đường trợn trừng, trông như thể cô ấy vừa nói ra điều gì tội lỗi tày trời:

“Tiểu Mặc là con trai, còn mày chỉ là đứa con gái vô dụng, sao có thể so với em trai mày! Tao sinh ra mày, tức là mạng mày do tao định đoạt, mày sống là vì tao!”

Đến lúc này, niềm tin nhỏ nhoi vào tình mẹ con chưa từng tồn tại kia trong lòng Đường Đường cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

Cô ấy hất mạnh tay mẹ đang siết lấy mình ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta, từng chữ rõ ràng:

“Mỗi đứa trẻ đều là một cá thể độc lập, không phải là vật sở hữu của bố mẹ. Bà không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi, càng không có quyền định đoạt mạng sống của tôi!”

Bố Đường như con thú mất kiểm soát, đột nhiên lao đến gào lên:

“Nhất định là mày, đồ nghiệt chủng! Mày ghen tị với Tiểu Mặc nên mới phát rồ hại chết nó!”

Ông ta giơ nắm đấm, ra tay như mưa rơi trút xuống người Đường Đường. Cô bị đánh đến ngã nhào xuống đất, cố gắng dùng cánh tay che đầu, đau đớn rên rỉ không ngừng.

Đám người hầu trong biệt thự đều sững sờ, nhất thời không ai dám bước tới can ngăn hay lên tiếng.

Lúc này, hai mắt bố Đường đỏ ngầu, nét mặt vặn vẹo đến đáng sợ, bên trong cơ thể ông ta có một làn khí đen đang cuộn trào chuyển động như thể có thứ gì tà ác đang xâm chiếm hoàn toàn.

Cơ thể của mẹ Đường đột nhiên cứng đờ, đôi đồng tử đen như mực hoàn toàn không thấy chút lòng trắng nào.

Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc kéo rơi trên mặt đất, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười quái dị.

Giây tiếp theo, bà ta chộp lấy cây kéo, miệng phát ra tiếng gào rống vô cùng rợn người, hung hãn lao về phía Đường Đường đang ngã nhào dưới đất không thể đứng dậy.

[Aaaaaa gi·ết người, có người gi·ết người kìa!]

[Tôi dùng điện thoại bạn để gọi báo cảnh sát, vậy mà tổng đài 110 lại hiển thị đường dây bận! Không phải quá phi lý rồi sao!]

[Chủ phòng! Tiên nữ chủ phòng! Mau mau mau, hiện thân cứu Đường Đường đi!]

[Hả? Chủ phòng không có trong phòng.]

[Chắc chắn là chủ phòng đã mở chế độ hiện thân rồi, đang trên đường đi cứu Đường Đường!]

Ngay khoảnh khắc người bố bị khí đen xâm chiếm và khống chế, trong đầu Tang Nguyễn đột nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh như được tiên đoán trước: Đường Đường bị mẹ ruột dùng kéo tàn nhẫn đâm đến chết.

Mãi đến lúc này, Tang Nguyễn mới hoàn toàn hiểu, thì ra “kiếp nạn tử vong” của Đường Đường không phải do “Thuật đổi mệnh”, mà là... bị bố mẹ ruột liên thủ hãm hại dẫn đến chết một cách thảm khốc.

“Chủ nhân, có cần sử dụng lại ‘Bùa truyền tống’ không?” Trong đầu vang lên giọng nói cố nén cười của Thống Tử.

Tang Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên trời, nét mặt như thể nhân sinh chẳng còn gì luyến tiếc, nhắm mắt lại đầy đau đớn rồi kiên định nói:

“Dùng ‘Bùa truyền tống’ ngay.”

Lúc mở mắt ra lần nữa, Tang Nguyễn đã dịch chuyển đến trong phòng của Đường Đường.

Ngay tại thời điểm người mẹ sắp lao tới đâm vào bụng Đường Đường, một bàn tay trắng ngần mảnh mai như tia chớp bất ngờ xuất hiện… Bàn tay ấy vung lên như một lưỡi dao, “phắc” một tiếng, chém mạnh vào cổ tay người mẹ.

Người mẹ phát ra tiếng kêu thảm ngắn ngủi, vì đau đớn mà buông lỏng tay, chiếc kéo rơi phịch xuống thảm.

Trong đôi mắt vốn đen ngòm không tròng trắng của bà ta, chợt tỉnh táo trở lại.

Thế nhưng chỉ một giây sau, làn sương đen lại trào ngược, tiếp tục ăn mòn đồng tử.

Miệng bà ta phát ra tiếng “hô hô hô” quái dị, tay chân vùng vẫy như điên, lao tới cướp lại chiếc kéo trên mặt đất.

Thiếu nữ nhanh nhẹn đứng tại chỗ lấy đà, thân hình xoay tròn 360 độ trên không, chân phải vung mạnh… Một cú đá như trời giáng đập thẳng vào bụng người mẹ.

“Bốp!”

Một tiếng động lớn vang lên.

Người mẹ bị đá bay ngược, va mạnh vào tường rồi rơi bịch xuống đất.

Bà ta nằm vật ra đất, miệng rên rỉ không ngừng, hai tay ôm chặt bụng, cả người co quắp lại thành một con tôm khổng lồ vì đau đớn.

Trước khi cơ thể hoàn toàn rơi xuống, Tang Nguyễn vung chân trái đá phăng chiếc kéo, một tiếng “phập” vang lên, lưỡi kéo bị găm chặt vào tường. Muốn lấy ra chỉ sợ phải đục luôn cả bức tường.

Tang Nguyễn nhẹ nhàng tiếp đất, đứng thẳng đối diện người bố.

Cô lạnh lùng cười một tiếng, vung tay, hai cú đấm xuất ra cùng lúc.

“Bốp!”

“Bốp!”

Giây tiếp theo, hai mắt người bố tím bầm, hoa cả mắt, người lảo đảo suýt đứng không vững.

Tang Nguyễn vung tay đấm thẳng vào người bố đang gào thét.

Rồi không chút chần chừ, cô tung thêm một cú đấm nặng vào người mẹ đang lăn lộn rên rỉ trên đất, bà ta bất tỉnh ngay tại chỗ.

Lúc này, cô mới khẽ thở phào một hơi, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy Đường Đường mặt mũi đầy đau đớn.

[Oa, chủ phòng ngầu quá trời luôn!]

[Nữ hiệp xuất thủ thật đẹp mắt!]

[Một cú đấm của chủ phòng chắc đủ tiễn tui đi luôn quá! [hoảng sợ] GIF]

[Không chỉ đi, mà còn đưa đến thẳng chỗ cụ cố luôn đó [cười gian] GIF]

[Chủ phòng đã hạ gục bố mẹ Đường Đường rồi, có phải vận xui của Đường Đường sắp kết thúc rồi không?]

[Má ơi, mau nhìn kìa! Đó là cái gì vậy?!]

[Trời đất ơi trời đất ơi trời đất ơi! Thứ quỷ gì vậy đó?! Chủ phòng mau quay đầu lại, quay đầu lại đi!]

[Chủ phòng, coi chừng sau lưng!!!]

Trong khung hình phát sóng trực tiếp, hai khuôn mặt quỷ dữ bất ngờ lao ra khỏi cơ thể của bố Đường và mẹ Đường đang nằm bất động trên nền đất, rồi giữa không trung, chúng hợp lại thành một thể.

Khói đen cuồn cuộn bốc lên, cuối cùng tụ thành một quái vật hình người toàn thân đen kịt!

Bên trong màn sương đen, hai luồng ánh sáng đỏ máu chớp lóe liên tục như đôi mắt rắn, dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng phía sau.

Ngay sau đó, đôi mắt đỏ ấy hơi híp lại, tựa như đang đánh giá Tang Nguyễn.

“Ha ha ha…” Một tràng cười quái dị vang lên từ trong màn sương, quái vật hình người kia vung tay như móng vuốt sắc bén, gào thét lao thẳng về phía sau, định đánh lén cô gái!

Ngay lúc ấy, không gian xung quanh vặn vẹo dữ dội, chỉ trong chớp mắt, Tang Nguyễn và quái vật hình người kia đồng thời biến mất khỏi căn phòng.

[WTF WTF, chủ phòng đâu rồi!?]

[Không lẽ chủ phòng bị con quái vật đó nuốt rồi!?]

[A a a a, chủ phòng của tui!! Làm sao bây giờ, có cần báo cảnh sát không!?]

[Báo thì báo, nhưng nói sao với mấy chú cảnh sát giờ? Nói chủ phòng biết dịch chuyển tức thời, rồi bị sương đen ăn mất hả!?]

[Nói vậy chắc bị tưởng là thần kinh, xong bị nhốt vào bệnh viện tâm thần mất thôi...]

[Hu hu hu, chẳng lẽ tụi mình phải ăn cơm tối trên sóng livestream luôn hả?]

[Bình tĩnh nào mấy chế, tui cảm thấy chủ phòng vẫn còn cơ hội phản công đó!]

Tang Nguyễn bất ngờ biến mất khiến nhóm fan đang xem livestream lo sốt vó, chỉ biết âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong chủ phòng có thể bình an trở về.

Mà lúc này, Tang Nguyễn, người vừa biến mất khỏi căn phòng, đã bị sinh vật kia kéo vào một không gian đầy hắc khí lượn lờ.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi này hẳn là bên trong một kết giới.

Một luồng kình phong bất ngờ từ phía sau ập tới. Tang Nguyễn lập tức xoay người, lăn một vòng tránh né, rồi nằm rạp xuống đất.

Cùng lúc, cô vung tay, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng trắng, lập tức ngưng tụ thành một tấm chắn khổng lồ che chắn trước người.

“Ầm!”

Trong khoảnh khắc va chạm, âm thanh vang lên như tiếng sấm dội.

Con quái vật không ngừng vung tay điên cuồng, những móng vuốt sắc nhọn cào vào quang thuẫn, tạo ra hàng loạt tiếng "ầm ầm" rung động cả không gian.