Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lục Kiều tiếp tục nói:

“Cho nên, mọi chuyện trong kế hoạch này là do tôi tự tay sắp đặt. Tôi cố tình thường xuyên nhắc đến cậu trước mặt Lưu Chấn, từng chút từng chút một khiến cậu ta chú ý đến cậu. Quả nhiên, chưa được bao lâu, Lưu Chấn đã hoàn toàn bị cậu thu hút, còn bắt đầu có ý định ra tay.”

“Những kẻ như chúng tôi, sống mãi trong bóng tối, nếu có thể khiến một bông hoa nhài trắng ngần dính bẩn bùn đất, kéo xuống vũng lầy giống như chúng tôi, đó chính là cách trả thù tàn nhẫn nhất với thế giới này! Ha ha ha ha ha ha…”

Lục Kiều cười lớn, giọng cười vang vọng khắp phòng thẩm vấn, khiến người ta rùng mình.

Giản Ninh lặng lẽ nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, không nói lời nào, xoay người rời đi dứt khoát.

Có những người, cả đời chỉ xứng sống trong bùn nhơ.

“Ninh Ninh… xin lỗi…”

Giọng nói vỡ vụn của Lục Kiều vọng lại từ trong phòng thẩm vấn, nhưng âm thanh ấy nhạt nhòa, mơ hồ, lẫn vào gió đêm, rồi tan biến.

Giản Ninh khép mắt lại, trong đầu chợt hiện lên lần đầu tiên cô ấy chú ý đến Lục Kiều.

Hôm đó trường tổ chức văn nghệ đón Tết Nguyên Đán, phụ huynh học sinh cũng được mời tham dự. Trong hội trường ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ.

Các bạn học tụm lại bên bố mẹ, rộn ràng xem biểu diễn trên sân khấu.

Giản Ninh cũng đang vừa trò chuyện vừa cười cùng bố mẹ, vừa tập trung theo dõi những tiết mục sôi nổi trên sân khấu.

Nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt cô ấy vô tình lướt qua một góc hội trường, bắt gặp một gương mặt lạc lõng, là Lục Kiều.

Lúc ấy, Lục Kiều mặc một bộ quần áo đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, giữa trời đông giá rét vẫn chỉ đi đôi giày nhựa mỏng manh đã bung chỉ, sờn mép.

Xung quanh cô ta như có một lớp kết giới vô hình, tách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt ngoài kia.

Cô ta trông thật lạc lõng, như thể không thuộc về nơi này.

Trong khoảnh khắc đó, tim Giản Ninh bỗng nhói lên, một cảm giác chua xót trào dâng. Cô ấy bất giác thấy xót xa cho người bạn cùng lớp ấy.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Giản Ninh, Lục Kiều quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô ấy, không trốn tránh.

Giản Ninh vẫn nhớ rõ ánh mắt của Lục Kiều khi đó. Đôi mắt tràn đầy bất khuất, kiên cường như cỏ dại.

Cũng chính từ khoảnh khắc đó, cô ấy quyết định sẽ chú ý đến Lục Kiều nhiều hơn, dành cho cô gái đang cố gắng vươn lên như cỏ dại kia một chút quan tâm.

Chỉ tiếc rằng, cảnh còn mà người đã mất biệt.

Cô gái ấy, giống như một mầm cỏ dại kiên cường, chỉ vì lỡ bước mà cuối cùng lại tự đẩy mình rơi vào vũng lầy, đánh mất con đường rực rỡ lẽ ra thuộc về mình.

Ba người đi đến cửa sau của đồn cảnh sát. Giản Ninh nhìn sang Giang Hành Thuyền, nở một nụ cười chân thành, rồi nói lời cảm ơn:

“Cà Rốt tiên sinh, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

Gương mặt Giang Hành Thuyền đỏ bừng. Anh ấy vẫy tay lia lịa, lắp bắp:

“Không, không có gì đâu… Tôi cũng chẳng giúp được mấy. Hôm nay chủ yếu vẫn là nhờ chủ phòng…”

Nghĩ đến cảnh mình bị choáng rồi ngất lịm dưới đất, thân hình cao lớn gần 1m90 của anh ấy bỗng chốc trở nên có phần lúng túng. Giang Hành Thuyền ngượng ngùng gãi đầu.

[Oa, thỏ trắng ngây thơ gặp cà rốt mặt đỏ…]

[Cắn trúng rồi! Cắn trúng rồi!]

[Nói chứ, trước đây tôi cứ tưởng cái tên “Cà Rốt Mọng Nước” là một cô bé dễ thương, ai mà ngờ lại là một ông cao to gần mét chín!]

[Cảm giác trái ngược này đỉnh thật sự!]

[Kiểu như Trương Phi ngồi thêu hoa ấy, quá hợp vibe!]

[1m90 mà đặt cái tên thế này, anh bị gì vậy?]

[Ê, to xác mà có tâm hồn thiếu nữ thì sao nào?]

[Aaaaaa tui cũng có tâm hồn thiếu nữ mà [cười gian].GIF]

Đúng lúc này, Giản Ninh cầm chiếc điện thoại livestream lên. Giang Hành Thuyền liếc thấy nội dung bình luận đang chạy trên màn hình, mặt lại càng đỏ hơn.

Anh ấy cười ngượng, giải thích:

“Hồi đăng ký tài khoản, là em gái tôi đặt tên hộ, tôi cũng lười sửa nên cứ để vậy luôn…”

[Chủ phòng nhìn tôi đi! Tôi vừa tặng hoa Gia Niên xong, có thể xem giúp tôi khi nào vận xui mới hết không?]

[Chủ phòng đừng nhìn người khác nữa, tôi có cơ bụng tám múi nè!]

[Xời, tám múi có gì ghê gớm! Tôi có tận mười sáu múi nhé, chủ phòng xem tôi trước đi!]

[Trên kia, ông là rết tinh chuyển kiếp à?]

[Hừ, tụi ngu si các người cứ lo show body đi. Người thông minh như tôi đã bắt đầu gửi hoa Gia Niên rồi! Gì kỳ vậy, sao gửi không được?!]

[Tôi cũng không gửi được hoa Gia Niên, có chuyện gì vậy chủ phòng?]

[Bình tĩnh nào các bạn! Tôi không tin có chuyện mê tín như vậy. Biết đâu tất cả chỉ là dàn dựng thôi. Mấy trò pháp thuật đó hoàn toàn có thể dùng hiệu ứng kỹ xảo mà!]

[Ờ thì, mấy livestream giờ xài hiệu ứng nhiều lắm, nhìn ảo ảo mà giống thiệt ghê.]

[Nhưng nói là dàn dựng thì hơi quá rồi, mấy chú cảnh sát mà cũng vô diễn chung sao?]

[Biết đâu chỉ là trùng hợp thật thì sao?]

Tang Nguyễn khẽ mỉm cười, trên tay cô bất chợt xuất hiện một đồng xu:

“Huyền học và khoa học, giống như hai mặt của một đồng xu. Giống như trước khi có kính hiển vi, mọi người đâu có biết đến thế giới vi sinh vật? Không nhìn thấy, không có nghĩa là không tồn tại.”

Póc.

Cô gái búng ngón tay, đồng xu bay lên không trung rồi biến mất không dấu vết.

“Dù các người tin hay không, trên đời thật sự tồn tại những ‘kẻ đánh cắp vận mệnh’. Bọn họ nhắm vào vận may của tất cả mọi người trong phòng livestream, lấy đi vận khí, gieo rắc xui xẻo xuống trần gian.”

Tang Nguyễn không giải thích thêm, chỉ bình thản nói tiếp:

“Đêm nay kết thúc phát sóng tại đây. Trước khoảnh khắc vận rủi giáng xuống, người được chọn mới có cơ hội kích hoạt hoa Gia Niên.”

“Ngủ ngon nhé, những kẻ xui xẻo trong phòng livestream.”

Cô mỉm cười ngọt ngào về phía màn hình.

[!!!]

[A a a, chủ phòng, tôi liều mạng với cô đó! Tôi không phải kẻ xui xẻo!]

[Chủ phòng cứ thế mà đi ngủ à, ai có thể ngủ yên được cơ chứ! [khóc lớn][khóc lớn]]

[Mọi người, ý chủ phòng là… mỗi ngày vô xem livestream thì chuyện đầu tiên là phải kiểm tra coi mình có phải "người tiếp theo" không á?]

[Tin tức đáng sợ như vậy thật khiến tim tôi lạnh ngắt!]

[Kể chuyện rùng rợn xong là đi ngủ, chủ phòng đúng là vô tâm mà!]

[Tôi muốn dùng vòng một 36D của mình để ép chết cô ấy!]

[Người trên kia, việc điên rồ vậy để tôi làm cho! Tha cho chủ phòng đi!]

[Cái cuộc đời này, sống vậy cũng được sao? Ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ! [giận dữ]]

Mặc kệ những dòng bình luận đang hỗn loạn nhảy loạn trên màn hình, Tang Nguyễn chỉ nhẹ nhàng búng tay phải một cái.

“Buổi livestream lần này đã kết thúc.”

Màn hình lập tức tối lại.

Chỉ còn lại từng người một phát cuồng, hoảng loạn cào màn hình điện thoại, nhìn chăm chăm vào khung phát sóng đã trở lại trạng thái bình thường.

Rời khỏi Giản Ninh và Giang Hành Thuyền, Tang Nguyễn một mình bước vào một con hẻm tối tăm và hẻo lánh.

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân đã thành công cứu được một mục tiêu nhiệm vụ, nhận được 1000 điểm tích lũy! Mua một tấm “bùa truyền tống”, trừ 500 điểm, hiện còn 500 điểm.”

Giọng của Thống Tử vang lên trong đầu cô, lanh lảnh như tiếng chuông.

Một luồng ánh sáng vàng từ chân trời rọi thẳng xuống, nhập thẳng vào cơ thể Tang Nguyễn.

Đó là sức mạnh công đức.

Đồng thời, trước mắt Tang Nguyễn hiện lên một giao diện Hệ thống trong suốt: Cửa hàng Hệ thống.