Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong quá trình này, Thánh Hoàng Uyên đóng vai trò quan trọng nhất cũng đột nhiên mất tích vào khoảng năm mươi năm trước, từ đó không có một chút tin tức nào.
Có người hoài nghi hung thủ đằng sau là bảy đại Tiên tông hoặc một vị lão tổ trong Ma đạo nào đó.
Đối với lời đồn đại như thế, cả mấy đại Tiên tông lẫn Ma đạo đều chưa từng đưa ra lời giải thích nào, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Từ Hình khép sách lại rồi đặt nó trở về giá sách.
Không chỉ một mình cuốn《Tổng Quát Biên Soạn Lịch Sử Thế Giới Mới》này mà nội dung bên trong tất cả các cuốn sách tại tầng này của thư viện đều không hoàn chỉnh, trong đó còn bao gồm rất nhiều loại phỏng đoán và suy nghĩ chủ quan của người biên soạn, thật ra nội dung có thể tham khảo cũng không nhiều lắm.
Như chuyện hoàn toàn không có nội dung liên quan tới việc Thánh Hoàng Uyên đã làm như thế nào để thuyết phục được các đại tông chính đạo kia.
Và vì sao Hợp Hoan Tông lại trở thành Tiên tông chính đạo?
Hơn nữa bên trong những cuốn sách ấy cũng ghi chép rất ít về cuộc đời của vị Thánh Hoàng Uyên kia.
Nhưng mục sau lại có thể lý giải được, bởi phần lớn tu hành giả khi cảnh giới đạt tới trình độ nhất định đều sẽ tận lực che giấu lai lịch của mình.
“Thánh Hoàng Uyên...” Nếu không có gì bất ngờ thì đây hẳn là một vị đồng hương xuyên không của hắn, nhưng cũng cần tiến thêm một bước điều tra mới có thể xác định được.
“Sau này có thể nhờ mấy người bạn cũ tới hỗ trợ, nhưng giờ thì không vội.”
Từ Hình đi ra bên ngoài thư viện, cũng giống như lúc đến, hoàn toàn không có ai phát hiện ra.
Rất nhiều năm trước, hắn cũng muốn thay đổi một chút gì đó, vì vậy đã làm ra rất nhiều chuyện, nhưng càng đổi càng loạn, cuối cùng hắn mới chợt nhận ra, mình thực sự không thích hợp để làm mấy chuyện này.
Mà hiện giờ, sau một lần bế quan, lại có người thật sự làm được chuyện mà bản thân hắn đã từng rất muốn làm, dù thế nào hắn cũng phải nhìn cho thật kỹ mới được.
Có điều trước đó, hắn cần phải dẹp cái trò khôi hài này lại đã.
...
Trong một phòng học, Trương Vân Lộ dùng một tay chống cằm ngồi trong góc, còn một tay khác đang cầm điện thoại di động, chẳng qua màn hình trước mặt nàng vẫn luôn xoay tròn, không có hình ảnh hiển thị.
Không chỉ riêng nàng mà những người khác trong phòng học cũng đều như thế. Chắc là do đại trận bảo vệ thành phố mở ra khiến tín hiệu kém đi.
Trước mắt cũng không có chuyện gì khác để làm, nên những người quen biết với nhau trong phòng học đã tụ tập lại cùng một chỗ, tán gẫu về chuyện ba năm trước “Thương Kiệt Tử” đồ thành luyện pháp.
“Ta từng nghe thúc thúc nói, dù Thương Kiệt Tử đã chết nhưng hắn vẫn còn một tên ca ca, cảnh giới còn trên cả hắn, mấy năm qua vẫn luôn âm thầm đuổi bắt thiên kiêu của các đại tông, muốn phục sinh đệ đệ mình.”
Người đang nói chuyện là một thiếu niên Luyện Khí tầng chín có đôi mắt màu xám, con ngươi màu xám nhạt thỉnh thoảng lại có linh quang lóe ra. Đây là hiện tượng linh lực tràn đầy, đang chậm rãi đúc thành đạo cơ.
Thiếu niên xung quanh gã nghe được tin tức này, ai nấy đều nhao nhao phát biểu ý kiến của mình.
Còn nhớ thời điểm đại trận bảo vệ thành phố vừa mở ra, đúng là trong lòng bọn họ có chút khẩn trương căng thẳng, nhưng chung quy lại, tâm tính vẫn còn là thiếu niên, cũng chưa từng tự mình trải qua thủ đoạn của đại tu Ma đạo, bởi vậy rất nhanh cả đám đã thả lỏng tâm trạng rồi.
Đối với chuyện mấy người bọn họ tán gẫu, Trương Vân Lộ không quá để ý. Chuyện liên quan tới Thương Kiệt Tử, trên linh võng có rất nhiều tin tức, nhưng lại chẳng có mấy tin tức là thật.
Nàng bĩu môi, lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình. Đến đây, rốt cuộc trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh, nhưng nàng còn chưa kịp nhìn thì bỗng nhiên vị trí phía trước nàng lại có người ngồi xuống.
“Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải là người lúc trước từng đứng ở cổng trường sao?
“Là ngươi? Sao vừa rồi mới chạy vào trường đã không thấy bóng dáng ngươi đâu nữa?”
“Ta chưa từng tới nơi này nên muốn đi xung quanh xem thử chút.”
“...” Trương Vân Lộ cạn lời, đây là lúc nào rồi chứ?
“Ngươi cũng to gan thật đấy, vừa rồi còn dám đứng trên đường ngó nghiêng lung tung nữa.”
“Cũng may là không sao. Nhưng nói thật, nếu đúng là có tu sĩ Phản Hư cảnh trở lên tập kích thì tòa trận pháp này cũng không ngăn cản được bao lâu đâu, trốn ở chỗ này chỉ khác đứng ở ngoài đường kia một chuyện, đó là chết muộn hơn mà thôi.”
“Này này này! Ngươi đừng nói mấy lời mang điềm xấu như vậy!”
Nàng còn trẻ, chết với không chết gì chứ?
“Ha ha, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ không có việc gì nữa rồi.”
“Sao đơn giản như vậy được?”
Nàng đã tìm hiểu rất kỹ về chuyện Thương Kiệt Tử tàn sát cả thành vào ba năm trước rồi.