Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Chờ một lát, ta sẽ truyền cho các ngươi 《Thi Sát Ngưng Tức Quyết》.”

“Trong vòng năm ngày, luyện ra được một ngụm linh tức thì có thể trở thành đệ tử ngoại môn của tông môn ta.”

“Nếu không luyện được… thì chỉ có thể làm Thi Khôi.”

Trong khu rừng treo đầy thi thể – nơi được gọi là Thi Lâm – một thanh niên gầy gò, mặc áo đen ngồi vắt vẻo trên đầu lâu của một con dã thú khổng lồ. Giọng nói của hắn khô khốc, lạnh băng không hề mang theo cảm xúc.

Bên dưới, một đám thanh niên trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không thôi.

Ninh Sâm đứng lẫn trong đó, thần sắc lại không mấy thay đổi. Sắc mặt hắn vốn đã trắng bệch như xác chết, nhìn chẳng khác gì người bệnh nặng lâu ngày — không, chính xác mà nói thì hắn không phải người, mà là… zombie.

Vừa mới xuyên đến thế giới này, hắn đã là zombie rồi.

Đây là lần thứ hai hắn xuyên không.

Ở thế giới cũ, hắn chỉ là một nhân viên ngành năng lượng mới, bị công ty quỵt lương ba tháng. Trong cơn tức giận, hắn ôm luôn cái lò vi sóng công ty chạy trốn, không ngờ giữa đường lại va vào một chiếc xe tải, trực tiếp bị “chuyển sinh” đến một thế giới tận thế… và trở thành zombie.

Không phải dị năng giả, cũng chẳng phải người sống sót, hắn là zombie – một con zombie thật sự!

Ban đầu, Ninh Sâm suy sụp mất vài phút, nhưng rất nhanh đã tiếp nhận thực tại. Zombie thì sao? Hắn từng đọc vô số truyện mạng, zombie cũng có thể ôm mỹ nhân, xưng bá thiên hạ cơ mà!

Huống hồ hắn còn có một “cửa song xuyên” – bảo vật có thể xuyên giữa hai thế giới.

Ban đầu hắn định ở lại thế giới tận thế phát triển sự nghiệp zombie của mình. Ai ngờ thân thể bắt đầu mục nát, rữa ra từng chút một. Hắn không muốn trở thành một cái xác thối nằm ven đường, không còn cựa quậy được, nên đành mở cửa song xuyên lần nữa, tới thế giới này.

Vừa tới nơi, hắn lập tức đụng phải người của Ma tông Âm Thi Môn, bị bắt nhốt làm tù binh và đưa tới Thi Lâm, nơi treo đầy xác chết này.

Cửa song xuyên phải chờ mười hai giờ mới có thể kích hoạt lại. Vì vậy, hắn chỉ còn cách giấu mình trong đám tù binh, tìm cơ hội chờ thoát thân.

Đang tính toán, thì trong đám người vang lên tiếng xôn xao.

Một thanh niên cao lớn không chịu nổi áp lực, đột nhiên lao ra khỏi hàng, cắm đầu chạy về phía bụi rậm bên trái. Tốc độ cực nhanh, rõ ràng là quyết tâm liều mạng bỏ trốn.

Xung quanh không hề có thủ vệ. Ngay cả trên đài cũng chỉ có một tên đệ tử Âm Thi Môn.

Nhưng lạ lùng thay, tên đệ tử kia không hề có phản ứng, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc.

Ngay khoảnh khắc tên thanh niên kia gần chạm đến lùm cây, một cành cây đen kịt từ trên trời đánh xuống như tia chớp, quấn chặt lấy cổ hắn trong tích tắc rồi nhấc bổng lên.

Cơ thể bị kéo lên không trung, ngũ quan vặn vẹo, giãy dụa kịch liệt. Rồi một tiếng “rắc” vang lên, thân thể hắn trở nên mềm oặt, nhanh chóng bị kéo vào trong tán lá rậm rạp, chỉ còn lại hai chân lủng lẳng đung đưa trong gió.

Toàn bộ đám người bên dưới lập tức câm nín, chẳng ai dám nhúc nhích thêm nữa.

Ninh Sâm nuốt nước bọt ừng ực.

Hắn biết nơi này nguy hiểm, nhưng không ngờ lại kinh khủng đến vậy.

Cũng may hắn có cửa song xuyên. Chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng vài tiếng nữa là có thể trốn thoát.

Trên đài, tên đệ tử Âm Thi Môn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Hắn cất giọng khô khốc, tự giới thiệu xong liền bắt đầu giảng giải về 《Thi Sát Ngưng Tức Quyết》.

Ninh Sâm nghiêm túc lắng nghe như những người khác.

Sau khi trở thành zombie, thị lực hắn suy yếu nghiêm trọng, người trên đài trong mắt hắn chỉ là một khối mơ hồ. May mà thính giác và khứu giác lại trở nên vô cùng nhạy bén, dù đứng cuối hàng cũng nghe rõ từng lời giảng.

Nhưng nghe giảng không hề nhẹ nhàng như tưởng tượng, vì trong đám người có không ít người bị thương. Hương máu tươi nhàn nhạt tỏa ra khiến bản năng zombie trong hắn phát cuồng.

Hắn cố gắng kiềm chế khát vọng đối với huyết nhục, phải dựa vào ý chí cực kỳ ngoan cường mới không nhào tới mà cắn người.

Nhưng… hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.

Ánh mắt liếc sang bên trái, nơi có một thiếu nữ mặc thanh y, dáng người mảnh khảnh. Trên người nàng mang mùi máu ngày càng đậm, khiến nước bọt hắn tiết ra không ngừng.

Trong vô thức, hắn bước về phía trước vài bước. Đến lúc nhận ra thì đã sát bên người ta, hắn vội vàng lùi lại.

Thiếu nữ cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn lại, ánh mắt nghi hoặc. Nhưng rất nhanh, như nhớ ra điều gì, mặt nàng thoáng ửng đỏ, giận dữ lườm hắn một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nghe giảng.

Cuối cùng buổi giảng cũng kết thúc, tên đệ tử Âm Thi Môn – Từ Thương – lạnh nhạt nói:

“Trời đã tối. Mỗi người chọn một khe cây làm chỗ tu hành, trước khi sương đêm giăng xuống phải chui vào bên trong.”

“Tại đây, có ba điều cấm: Trước khi sương tan, không được rời khỏi khe cây. Ban đêm, cấm phát ra bất kỳ tiếng động nào. Và tuyệt đối không được vượt qua ranh giới rừng cây.”

“Sương đêm đang tới, nhanh chóng hành động đi.”

Lúc này đám người mới nhận ra, không biết từ bao giờ trời đã mờ tối, sương mù lặng lẽ dâng lên, lan khắp tán cây như thủy triều.

Đám người hoảng loạn, như ong vỡ tổ lao về phía các thân cây, giành chỗ chui vào. Tiếng la hét, cãi vã, đánh nhau vang lên không dứt...

Chương sau