Kỳ Quỷ Hàng Hải: Triệu Hoán Đệ Tứ Thiên Tai

Chương 20. Người cá chuyên trị mấy kẻ cứng miệng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi nhận nhiệm vụ dẫn dắt tân thủ từ Thủ Chúc Giả, Mãng Tử ca giới thiệu đơn giản với hai người một chút, sau đó dẫn bọn họ ra khỏi hang động.

Vừa ra khỏi cửa, tự nhiên liền trông thấy ba người đang hành hạ người cá ở cách đó không xa.

Khi tên thủ lĩnh người cá bãi bùn cuối cùng ngã xuống, những người chơi cũ đang chờ đợt người cá tiếp theo xuất hiện cũng nhìn thấy hai người đứng sau Mãng Tử ca.

“Ối vãi, giật cả mình, ta còn tưởng quái vật xuất hiện nữa chứ.”

“Ta Dùng Trym Chống Đẩy, cái tên này…”

Nhìn thấy dung nhan của hai người này, Lý Miểu cũng không khỏi sững sờ một lúc, sau đó có chút khó đỡ.

“Lại có tân thủ tới rồi, hay quá, giờ ta không phải là người cuối cùng nữa, hoan nghênh hoan nghênh!”

Qua Qua xem như là người từng trải, kiểu nặn mặt và biệt danh kỳ quái hơn thế này nàng đều đã thấy qua.

“Hoan nghênh.” Viễn Phương mỉm cười gật đầu.

“Đa tạ đại lão.” Nấm rất lễ phép chào hỏi một câu, sau đó hỏi: “Trò chơi này có diễn đàn chính thức hay gì đó không?”

“Không có.” Lý Miểu nhún vai, cười nói: “Chắc là vì trò chơi này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm hay gì đó.”

“Thử nghiệm?” Ngưu Ngưu nghe vậy có chút kinh ngạc, nhìn một vòng khung cảnh xung quanh rồi tỏ vẻ khó tin: “Trò chơi này hoàn toàn không có cảm giác của một sản phẩm còn dang dở… Kỹ thuật mạnh đến mức này mà lại không có quảng bá gì sao?”

“Gàoooo…”

Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, một đợt người cá bãi bùn mới lại xuất hiện từ trong sóng biển.

“Mãng Tử ca, giao cho huynh đấy.”

Lý Miểu và những người khác chào một tiếng rồi lại tiếp tục đi hành hạ người cá.

Thời gian của bọn họ rất eo hẹp, phải tranh thủ từng giây từng phút.

Ngay trong lúc Mãng Tử ca trả lời, Viễn Phương đã gọn gàng dứt khoát hạ sát hai con người cá bãi bùn, khiến hai tân thủ nhìn đến ngây cả người.

“Vãi chưởng, vị đại lão tên Thi Và Viễn Phương này mạnh vậy sao?”

“Người tên Miểu ca kia cũng không tệ đâu…”

“Nhưng mà con quái đầu cá này trông cũng không mạnh lắm…”

“Bọn họ đã lợi hại như vậy rồi, thế những người chơi hàng đầu của trò chơi này thì sao?” Nấm kinh ngạc hô lên, nhìn về phía Mãng Tử ca.

Mãng Tử ca nghe vậy có chút buồn cười.

“Huynh đệ nghĩ nhiều rồi, trò chơi này tính đến hiện tại, cộng cả các ngươi vào thì tổng cộng mới có bảy người chơi thôi.”

“Miểu ca và Viễn Phương đại lão đã là những người chơi hàng đầu của trò chơi này rồi.”

Nghe xong lời hắn nói.

Hai người có chút kinh ngạc, trò chơi này quả thật là kín tiếng.

“Trò chơi này hiện tại đều phát suất chơi ngẫu nhiên, nếu không ta đoán đã sớm quá tải rồi, hai người các ngươi phải biết trân trọng cơ hội này đấy.”

“Sau khi thoát game có thể vào một nhóm chat, trong đó có một vài bài chia sẻ kinh nghiệm và hướng dẫn do Miểu ca và Viễn Phương đại lão viết, xem nhiều một chút có thể giúp các ngươi làm ít hưởng nhiều.”

Mãng Tử ca đọc số nhóm cho hai người.

Mặc dù trước khi hai người họ đến, trò chơi này chỉ có năm người chơi, nhưng với chất lượng của《Linh Chúc》, bọn họ đã sớm giới thiệu cho bạn bè và bạn học của mình.

Vì vậy, bên ngoài có không ít người muốn vào thử trò chơi này, nhưng sống chết cũng không lấy được suất chơi.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, một khi ta đã nhận nhiệm vụ của Thủ Chúc Giả, vậy thì, tiết mục tiếp theo chính là…”

“Chiến đấu!”

Nói rồi, Mãng Tử ca liền rút ra cây chùy gai nặng trịch của mình.

Sau khi giải thích một vài kiến thức cơ bản cho hai người, Mãng Tử ca liền dẫn họ bắt đầu thực chiến.

Còn kẻ địch thì là một con người cá do Mãng Tử ca kéo thù hận dụ tới.

“Hai người đừng có khinh địch, con người cá này đối với tân thủ mà nói vẫn rất khó nhằn đấy.” Mãng Tử ca lúc trước cũng đã chịu không ít thiệt thòi, bèn nhắc nhở.

Nhưng lời nhắc nhở của hắn rõ ràng không có tác dụng gì.

“Haizz, chẳng phải chỉ là quái nhỏ cho tân thủ thôi sao? Để ta thử trước!”

Ngưu Ngưu cầm trường kiếm, ưỡn ngực xông lên.

Chỉ là một con tép riu mà thôi, một kiếm là xong!

Thế nhưng hắn lại đẹp trai không quá ba giây, giây trước còn tràn đầy tự tin, giây sau đã bị người cá bay tới đè xuống đất, cắn xé một trận.

“Vãi chưởng á á á… Cứu mạng cứu mạng! Cứu ta!”

Bụp!

Mãng Tử ca thấy vậy, vội vàng chạy tới, một chùy đầy uy lực trực tiếp đập bay con người cá.

Nhưng lúc này Ngưu Ngưu đã hóa thành một đống tro nến.

“Hả?”

Du hồn của Ngưu Ngưu lơ lửng giữa không trung nhìn xuống dưới, vẻ mặt đầy khó tin.

Con người cá trông như tép riu kia chỉ một cú vồ tới, hắn đã ngoan ngoãn ngay lập tức.

Nấm ở bên cạnh thấy vậy cũng có chút ngây người, một cú vồ là người đi tong luôn?

Ngươi gọi đây là tép riu à?

Mãng Tử ca vác chùy gai thấy vậy thì toe toét cười: “Người cá chuyên trị mấy kẻ cứng miệng.”

Nhớ lại ngày trước, hắn cũng đã trải qua y như vậy.

Thiên phú của hắn là 【Trọng Kích】, cộng một điểm sức mạnh, còn có thể tăng nhẹ lực tấn công.

Thiên phú phù hợp với bản thân như vậy khiến hắn tràn đầy tự tin, lúc đầu còn tưởng đây là một trò chơi nâng cấp chém dưa thái rau, vác chùy gai liền xông lên.

Sau đó… thầy giáo người cá đã chữa khỏi căn bệnh đầu sắt vô não của hắn.

“Đến lượt ngươi rồi, Nấm.”

Mãng Tử ca chọc chọc vào vai hắn, cười nói.

“Hả?”

Vết xe đổ của Ngưu Ngưu vẫn còn sờ sờ trước mắt, Nấm tự nhiên cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, thậm chí còn không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, nuốt nước bọt ừng ực.

“Ây da đừng sợ, có đau đâu, cứ làm tới bến thôi, cố lên!”

Mãng Tử ca đứng xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn cũng không cho hắn thời gian từ chối, ném một viên đá bay ra dụ một con người cá tới, sau đó liền lùi lại thật xa, chắn ở phía sau Nấm.

Thấy vậy, Nấm hít sâu một hơi, rồi nghiến răng gầm nhẹ một tiếng, cũng xông lên.

“A!”

Một lát sau, cùng với tiếng hét kinh hãi vang lên, Nấm cũng trở thành du hồn, lơ lửng kề vai sát cánh cùng Ngưu Ngưu.

Nhìn thấy người anh em khốn khổ của mình, Ngưu Ngưu không khỏi cười hắc hắc.

Một ngày trôi qua lặng lẽ.

Roger âm thầm quan sát những người chơi nhỏ bé của mình.

Lý Miểu và Viễn Phương hai người đã thu thập đủ xỉa ba khúc xương, bắt đầu chuyển sang địa bàn của chim độc vụ, với hiệu suất tiêu diệt cực cao, nhanh chóng tăng tiến độ nhiệm vụ.

Còn Ngưu Ngưu và Nấm thì dưới sự chăm sóc của Mãng Tử ca đã dần dần quen thuộc với kỹ năng chiến đấu.

Còn về Ngư ca… nói thật Roger đối với hắn rất cạn lời.

Tên này đúng là câu cá đến mức u mê rồi.

Sau khi farm Sa Trùng Vương cả một buổi sáng, gom đủ mười miếng mồi thịt tinh luyện, hắn liền không chút lưu luyến chạy đi câu cá.

Nói hắn yếu ư, hắn có thể một mình farm ở nơi Sa Trùng tụ tập, còn có thể một mình xử lý Sa Trùng Vương, số lần tử vong cũng không nhiều.

Nói hắn lười ư, hắn đam mê câu cá cũng coi như là mở khóa bộ sưu tập cho Roger, vậy cũng không tính là lười.

Nhưng điều vô lý là, Roger thấy hắn cho đến lúc thoát game, cũng chỉ câu được bảy con cá.

Phải biết rằng mồi thịt tinh luyện này đối với đàn cá có sức hấp dẫn không thể nói là không lớn, treo lên lưỡi câu thì cơ bản có thể coi là chắc chắn có cá cắn.

Vậy mà, hắn còn có thể móm ba lần, chó nhìn thấy cũng phải lắc đầu…

Nhìn bộ dạng hắn vui vẻ chạy đến chỗ Linh Chúc giám định trước khi thoát game, Roger đều muốn nói một câu… thôi hay là chúng ta đừng câu nữa nhỉ.

Cái tinh lực này của ngươi nếu dùng để farm quái, không biết đã cống hiến cho ta bao nhiêu sáp nến rồi…

“Thủ Chúc Giả? Thủ Chúc Giả?”

Ngay lúc Roger đang thầm oán trong lòng, lại nghe thấy một tiếng gọi truyền đến từ chỗ Linh Chúc.

Là Qua Qua đang gọi hắn.

Điều này khiến Roger không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc, nha đầu này ban ngày không phải đi làm sao, còn chưa thoát game là để làm gì thế?

Sách mới ra khơi, cầu thu thập, cầu đề cử, cầu nguyệt phiếu!

Đầu tháng cầu một chút nguyệt phiếu!!!

Bái tạ các vị độc giả đại lão