Kỷ Nguyên Thần Thoại (DỊCH FULL)

Chương 5. Kỷ nguyên thần thoại, ta tiến hóa thành cự thú cấp Hằng Tinh 5

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhanh chóng, sáu nam sinh và một nữ sinh bằng lòng cống hiến cho lớp đi theo hai người ra khỏi phòng học.

Lúc này, nam sinh ngồi hàng đầu của Trần Sũ tấm tắc: "Ngay cả tên không hỏi đã định ra Ban trưởng và ủy viên võ tu, tôi dám khẳng định trong này nhất định có giao dịch PY gì đó."

"Giao dịch PY chỉ là chức Ban trưởng thôi mà, có đến mức đó không?" Trần Sũ hỏi với vẻ ngoài ý muốn.

Nam sinh phía trước quay đầu lại, ánh mắt đầy thâm ý: "Bạn học ơi, cậu đang xem thường cán bộ lớp cấp ba rồi đấy, hai vị trí này không đơn giản thế đâu."

Nói xong, nam sinh này liền cười hì hì tự giới thiệu: "Chào cậu, huynh đệ, tôi tên là Hạ Hữu Huy, học sinh cấp hai đang học thử ở cấp ba, còn cậu thì sao?"

Trần Sở đơn giản đáp: "Tôi là Trần Sở, thăng lên từ một trường trung học của Lĩnh Sơn."

"Lĩnh Sơn Nhất Trung à, nơi đó phong cảnh không tệ, ta đã từng đến đó một lần."

Trần Sở nhìn thiếu niên tướng mạo chất phác này, hiếu kỳ hỏi: "Hạ huynh, cán bộ lớp ở cấp ba có gì khác so với cấp hai?"

"Khác biệt lớn lắm chứ."

Hạ Hữu Huy có phần ngưỡng mộ nói: "Theo quy định của quốc gia, sau khi lên cấp ba, ai cũng có thể học Chân Võ. Nhưng nên biết mỗi lớp có đến mấy chục người, mỗi khóa một hai ngàn người."

"Trong tình huống này, Chân Võ lão sư chắc chắn không thể tận tâm với tất cả học sinh. Thường là mấy chục, thậm chí mấy trăm người cùng học một lớp."

"Lúc này, thân phận của Ban trưởng sẽ được thể hiện rõ ràng. Với tư cách là cán bộ lớp, bọn họ chỉ cần tìm một lý do là có thể thỉnh giáo riêng với lão sư."

"Đến lúc đó, chỉ cần lão sư chỉ điểm một chút về kinh nghiệm cá nhân hay kỹ xảo tu luyện, cũng đủ để bọn họ dần bỏ xa những bạn học khác."

"Thành tích càng tốt, họ càng được trường học, thậm chí cả chính phủ chú ý. Còn có thêm tài nguyên ưu tiên. Chỉ cần nhanh hơn một bước, thì sẽ luôn dẫn trước."

"Thì ra là thế." Nghe vậy, Trần Sở đã hiểu vì sao trước đó Hạ Hữu Huy lại nói có nội tình.

Một vị trí quan trọng như vậy, mà chủ nhiệm lớp thậm chí còn không hỏi tên hai người kia đã trực tiếp chỉ định, quả thật có phần kỳ lạ.

Lúc này, Hạ Hữu Huy hạ giọng nói: "Không chỉ vậy đâu, ta còn nghe nói cán bộ lớp võ đạo ở cấp ba mỗi tháng đều có điểm cống hiến khen thưởng."

"Điểm cống hiến? Đó là gì?" Trần Sở có phần nghi hoặc, hắn quả thực không biết những thứ này.

Hạ Hữu Huy lắc đầu: "Đó là một loại tài nguyên quan trọng để tu luyện võ đạo. Ta nghe ca ca ta nói vậy, bảo ta sau khi lên cấp ba nếu có cơ hội thì cố gắng kiếm một ít."

Hạ Hữu Huy rõ ràng là kiểu người dễ làm quen, sau khi nói chuyện xong với Trần Sở liền quay sang bắt chuyện các nữ sinh phía trước, nhanh chóng hòa nhập với bạn học xung quanh.

Không chỉ hắn, những học sinh khác trong lớp cũng vậy, ai nấy đều cảm thấy mới lạ trong môi trường mới vào ngày khai giảng đầu tiên.

Chỉ có một số ít người giống Trần Sở, ngồi im lặng quan sát xung quanh.

Chẳng bao lâu, Lâm Tuyết và Y Duệ đã dẫn theo nhóm người khuân vác đồ đạc trở lại.

Sau khi phát xong sách giáo khoa, nhiều học sinh rời phòng học tụ tập thành từng nhóm nhỏ khám phá khuôn viên trường, đặc biệt xung quanh Ban trưởng Lâm Tuyết và ủy viên Y Duệ càng đông người hơn.

Trần Sở lại chọn về nhà, y muốn mua thức ăn cho Lục Giác Vinh Nguyên.

"Ông chủ, tôm này bán giá bao nhiêu?" – Trần Sở đứng trước sạp hải sản ở chợ nông sản hỏi.

"Hai mươi mốt tệ một cân."

Trần Sở khựng lại, chỉ vào giỏ cá nhỏ đã chết trên mặt đất: "Loại cá vụn này sao?"

"Năm tệ."

"Vậy cho ta mười cân cá vụn." Trong nhà chỉ Trương Hiểu Lan có thu nhập, gánh nặng cuộc sống đè nặng, Trần Sở đương nhiên tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

Sau khi quét mã thanh toán, Trần Sở xách mười cân cá vụn cùng ít thực phẩm cho bữa trưa và tối rời chợ.

Trương Hiểu Lan ngày nào cũng đi làm từ sớm tinh mơ và về khuya, nên hầu hết bữa tối do Trần Sở nấu, Trần Hổ rửa bát.

Về đến nhà lúc hơn mười giờ sáng, Trần Hổ vẫn chưa trở lại.

Trần Sở cất phần lớn cá vụn vào ngăn đông tủ lạnh, số còn lại một cân được làm sạch nội tạng, rửa kỹ rồi chặt miếng nhỏ.

Dù sao cũng là đồ ăn cho mình, nên vẫn phải xử lý sạch sẽ.

Từ sáng tới giờ chưa ăn gì, phân thân kỳ giông đã đói cồn cào. Trên đường về, Trần Sở cảm nhận rõ cơn đói dữ dội truyền từ phân thân tới.

Khi Trần Sở bưng đĩa thịt cá lên lầu, đôi mắt nhỏ đen láy như hạt vừng của con kỳ giông trắng muốt kia khẽ đảo, trông có vẻ rất ngốc nghếch đáng yêu.

Trần Sở khẽ động ý thức, tập trung chú ý vào con kỳ giông.

Lập tức, con kỳ giông vốn đang nằm lười biếng đột nhiên đứng dậy, đôi chân nhỏ bé bắt đầu di chuyển, lon ton chạy đến trước đĩa và bắt đầu ăn.