Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Không biết có phải là vì đã có người Trúc Cơ hay không mà Trần Sở phát hiện ra rằng mọi người đều rất cố gắng và chăm chỉ trong buổi học chiều ngày hôm nay.
Nhưng rất tiếc, thiên phú là một thứ gì đó hoàn toàn có thật.
Có những người đã tu luyện được ba ngày rồi mà vẫn dậm chân tại chỗ, có những người có tiến triển tốt đẹp, và cũng có những người có những bước tiến bộ vô cùng kinh ngạc.
Ví dụ như ủy viên võ tu Y Duệ.
Trần Sở không biết tiến độ quan tưởng của hắn ra sao, nhưng trong vòng nửa giờ, hắn đã có thể một hơi vận chuyển được bảy vòng khí huyết, và trông hắn vẫn rất thong dong, dường như vẫn chưa dốc hết toàn lực.
Ban trưởng Lâm Tuyết thì khỏi phải nói rồi, nàng chỉ mất chưa đến nửa giờ để vận chuyển được tám vòng, sau đó tìm một chỗ để khoanh chân ngồi xuống và tiếp tục minh tưởng.
Tinh thần lực của họ dồi dào đến kinh người, trái ngược với Trần Sở - người phải mất đến nửa ngày mới khôi phục sau mỗi lần tu luyện minh tưởng.
Rất rõ ràng, họ hẳn đã sử dụng các tài nguyên bổ sung hoặc tăng cường tinh thần lực.
Trần Sở đang suy tư, hôm nay hắn chỉ vận chuyển khí huyết hai lần rồi dừng lại. Mỗi lần cần khoảng hai mươi phút, độ thuần thục +2, thuộc tính thể chất +0.1.
Tiến độ tu luyện của hắn chỉ bình thường, nhưng sự tiến bộ lại rất ổn định.
Cùng tiếng chuông tan học quen thuộc vang lên. Trần Sở thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Hôm nay hắn không đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi.
"A Sở, chờ một chút." Hạ Hữu Huy hấp tấp chạy đến.
"Sao vậy?"
Hạ Hữu Huy dừng trước mặt hắn, cười hì hì: "Bây giờ mới có bốn giờ thôi mà, anh về sớm để làm gì? Hay là cùng tôi gia nhập câu lạc bộ trà hoa?"
Trần Sở nhìn kỳ quái: "Anh còn thời gian tham gia câu lạc bộ này sao? Ban trưởng sắp Trúc Cơ rồi kìa."
Hạ Hữu Huy đáp: "Không cần vội vàng. Ca ca tôi từng bảo, tu luyện phải kết hợp cương nhu, đừng quá bám víu vào được mất nhất thời."
"Ban trưởng thiên phú tốt, có thể Trúc Cơ sớm hơn chúng ta vài ngày. Điều đó bình thường thôi, tôi sẽ không so sánh với nàng ấy đâu. Như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, vả lại..."
Nói đến đây, Hạ Hữu Huy đột ngột dừng lại. Gã quay đầu nhìn ra sau lưng, dường như sợ Lâm Tuyết xuất hiện. Trần Sở nhìn mà chỉ muốn cười.
Đối mặt với ánh mắt kỳ quái của Trần Sở, Hạ Hữu Huy liền chuyển chủ đề: "A Sở, ngươi không cảm thấy việc tu luyện quá khô khan hay sao? Ta thấy cứ ngắm mỹ nữ vẫn là sướng mắt hơn cả, và còn có thể giúp chúng ta thả lỏng tinh thần nữa chứ."
"Ta nói cho ngươi biết, sau khi ta đã nghiên cứu và quan sát trong mấy ngày nay, thì giá trị nhan sắc của các mỹ nữ trong câu lạc bộ trà hoa là đứng nhất trong trường võ đạo đấy, và những mỹ nữ có chất lượng cao trong đó là rất nhiều."
"Chưa kể đến những học tỷ xinh đẹp của năm hai và năm ba, mà còn có rất nhiều mỹ thiếu nữ năm nhất giống như chúng ta nữa chứ."
"Ngươi nghĩ xem, giữa một ngày hè chói chang, ta được ngồi cùng với một đám thiếu nữ thanh xuân để uống trà và trò chuyện, như vậy chẳng phải là rất thích ý và thoải mái hay sao?"
Hạ Hữu Huy dường như đã tưởng tượng ra được cái cảnh mình được vây quanh bởi một rừng hoa rồi, và vẻ mặt của gã đã trở nên đầy vẻ say mê, bởi vậy mà gã đã không hề nhận ra ánh mắt của Trần Sở đã trở nên càng lúc càng kỳ quái.
"A Sở, ngươi thấy thế nào?"
Khụ!
Trần Sở vội ho một tiếng: "Đề nghị của ngươi không tệ đấy, nhưng ta có chút việc bận nên phải về sớm một chút, ngươi tự đi một mình đi."
"À phải rồi, ngươi mau quay đầu lại nhìn thử xem."
Nói xong, Trần Sở vỗ vỗ vai Hạ Hữu Huy, và khẽ gật đầu ra hiệu với một thiếu nữ đang khoanh tay đứng ở phía sau gã, rồi lập tức quay người và rời đi.
Phía sau!
Hạ Hữu Huy giật mình kinh hãi, rồi đột ngột quay đầu lại, và gã đã thấy Lâm Tuyết đang nhìn gã với một ánh mắt lạnh nhạt, nàng bỏ lại một câu "ghê tởm" rồi lướt qua người gã.
Hạ Hữu Huy có phần mông lung, rõ ràng là lần này gã không hề nói xấu Lâm Tuyết mà? Vậy tại sao nàng lại bảo mình ghê tởm chứ?
...
Vào buổi sáng ngày hôm sau, Trần Hổ vừa nhìn lên lầu vừa lớn tiếng hô: "Ca, con đi ra ngoài chơi với bạn bè đây, trưa nay con không về ăn cơm đâu nhé."
Từ trên lầu vọng xuống giọng nói của Trần Sở: "Ừ, đi đi."
Hôm nay là thứ bảy, nên hắn không cần phải đến trường, nhưng Trương Hiểu Lan lại phải tăng ca nên không có ở nhà.
Trong phòng, con Lục Giác, đã dài đến hai mươi tám centimet, đang nằm bò ra trên bàn học.
Đầu của con kỳ giông vừa rộng vừa bằng phẳng, toàn thân nó có màu trắng, trông rất hồng hào và non nớt. Phía sau nó là một chiếc đuôi nhỏ màu trắng giống như nòng nọc.