Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kiến An năm thứ mười, Tây lịch năm 205, mùa đông rét đậm.
Kinh Tương vừa trải qua một trận tuyết lớn, núi non khoác áo bạc, cây cối điểm trắng, quả là một bức tranh tuyết phủ mênh mang.
Tuy cảnh sắc hữu tình, Trương Khê lại không có tâm trạng thưởng ngoạn.
Quản Trọng từng nói: “Có lương thực đầy đủ mới biết lễ tiết, ăn mặc no đủ mới phân biệt được vinh nhục.”
Khổ nỗi Trương Khê hiện giờ túi tiền rỗng tuếch, đến nửa đồng Ngũ Thù cũng không có, lương thực trong nhà cũng chỉ đủ dùng nửa tháng, nào còn tâm trí đâu mà ngắm tuyết.
Thời buổi loạn lạc này, những kẻ ngày tuyết lớn mà không ở nhà đều là những kẻ bôn ba vì miếng cơm manh áo.
Trương Khê cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Trương Khê có chút đặc biệt, hắn là người xuyên việt.
Về vấn đề một người hiện đại xuyên việt về cổ đại liệu có thể sống sót hay không, Trương Khê tự thấy mình đủ tư cách để trả lời.
Có thể, mà cũng không thể.
Sống thì vẫn sống được, chỉ cần có chút sức lực, làm tá điền cho thế gia hào tộc cũng sống qua ngày, dù sao bọn họ cũng chẳng cần ngươi xuất trình giấy tờ tùy thân, thời buổi này đầy rẫy những kẻ chạy loạn, chẳng ai hơi đâu mà đi điều tra lai lịch của một kẻ áo vải.
Chỉ là không biết trong hoàn cảnh đó, người ta có thể sống được bao lâu.
Còn nếu ngươi muốn công thành danh toại, xưng hùng bá nghiệp… hừ, thân xuyên thì đừng mơ tưởng, cho dù ngươi có tự xưng là ẩn sĩ, là cao nhân đắc đạo, cũng phải xem người ta có tin hay không.
Hồn xuyên thì dễ dàng hơn, ví như ngươi xuyên thành Hán Hiến Đế chẳng hạn, vậy là một bước lên mây rồi.
Chẳng cần làm gì, cuối cùng cũng được phong làm Sơn Dương công an hưởng tuổi già, nằm duỗi mà ăn cũng chẳng lỗ.
Trương Khê chính là hồn xuyên.
Nhưng “kỹ thuật đầu thai” của Trương Khê không được tốt lắm, không xuyên thành Tào Phi hay Tôn Quyền, có cả núi gia sản chờ kế thừa.
Trương Khê xuyên vào một kẻ sĩ hàn môn ở đất Dĩnh Xuyên.
Chú ý, là hàn môn, không phải thứ dân.
Thế gia và hàn môn, đều là quan lại… địa chủ bình thường cũng không đủ tư cách xưng là hàn môn.
Ví như vị Lỗ đại đô đốc nào đó ở Giang Nam sau này cảm thấy rất cay cú.
Hàn môn chí ít cũng phải có chút “cửa”, mới có thể xưng là hàn môn.
Mà tiêu chuẩn của cái “cửa” này, chính là có từng làm quan cai quản một phương hay không.
Ông nội của Trương Khê từng làm Thái thú một quận, nhưng con cháu đời sau không ai làm quan, dần dần trở thành hàn môn.
Lẽ ra, thân là con cháu hàn môn, lại ở đất Dĩnh Xuyên, nơi rồng rắn lẫn lộn, Trương Khê dù sao cũng không đến nỗi lo cơm ăn áo mặc… cùng lắm thì nhờ vả chút quan hệ, đến chỗ Tào Tư Không kiếm một chức quan nhỏ cũng được.
Nhưng, Trương Khê vẫn rơi vào cảnh túng quẫn.
Nguyên nhân rất đơn giản – thời loạn.
Chẳng ai ưa thời loạn, nó chẳng tốt đẹp gì với bất kỳ ai, dù là thứ dân hay thế gia hào tộc.
Nhưng so với thứ dân chỉ còn cách vào núi làm giặc cỏ, sống chết mặc bay, thì thế gia hào tộc có nhiều lựa chọn hơn.
Cách phổ biến nhất mà thế gia hào tộc dùng để ứng phó với thời loạn chính là phân tán gia tộc.
Nói đơn giản, chính là đặt cược nhiều cửa, điển hình là ba anh em “Long Hổ Khuyển” nhà Gia Cát.
Hàn môn không bằng thế gia, nhưng trong thời loạn này, nếu chỉ biết đóng cửa bảo thủ, rất có thể bị người ta diệt môn, vì vậy, sau khi suy tính kỹ càng, nhà họ Trương ở Dĩnh Xuyên quyết định – phân tán gia tộc.
Thế là, Trương Khê, khi đó đã hai mươi tuổi, là con trưởng trong nhà, được gia tộc phái đến Kinh Châu an cư lạc nghiệp, nối dõi tông đường.
Lý do chọn Kinh Châu, một mặt là vì gần Dĩnh Xuyên, sau này có thể tương trợ lẫn nhau, mặt khác cũng là vì nơi đây ít bị chiến loạn quấy nhiễu, còn phương Bắc… bây giờ loạn thành một nùi, hôm nay thì Hắc Sơn quân nổi loạn, ngày mai thì Cao Cán, Viên Đàm làm phản, ngày kia thì Ô Hoàn quấy rối biên giới.
Ai mà biết Tào Tư Không phải mất bao lâu mới dẹp yên được đám loạn thần tặc tử này.
Gia tộc cũng không bạc đãi Trương Khê, khi phân gia, cho hắn kha khá vàng bạc châu báu, lại phái theo hai ba mươi tùy tùng, đảm bảo an toàn trên đường đi.
Dù sao cũng chỉ là hàn môn, không thể so với thế gia, mỗi lần phân gia là di chuyển cả trăm người.
Nhưng cả gia tộc lẫn Trương Khê đều không ngờ, đoạn đường từ Dĩnh Xuyên đến Tương Dương lại gian nan đến vậy.
Vừa ra khỏi Dĩnh Xuyên không lâu, đoàn người của Trương Khê đã bị sơn tặc cướp bóc.
May mà chỉ là đám lưu dân vào rừng làm cướp, tuy có chút kinh hãi, nhưng đánh lui đám ô hợp tay gậy tay đá này cũng không khó.
Nhưng xui xẻo thay, vừa đánh lui sơn tặc chưa được bao lâu, đoàn người Trương Khê lại gặp phải loạn binh.
Loạn binh còn khó đối phó hơn sơn tặc nhiều, sơn tặc phần lớn là bách tính không còn đường sống, còn loạn binh có khi là quan binh trá hình, giáp trụ, vũ khí đầy đủ.
Sau một hồi chém giết, Trương Khê may mắn thoát thân nhờ sự giúp đỡ của người hầu và tùy tùng, vàng bạc mất hơn nửa, tùy tùng cũng chỉ còn lại sáu người.