Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Không được, Lý Thanh Nhiên, ngươi đừng được voi đòi tiên!"

Lý Thanh Nhiên vỗ vỗ đầu mình, tự răn đe.

Hôm nay tiền bối đã cho nàng tận 12 viên linh tinh, duy trì Tụ Linh Trận cấp cao trong 6 canh giờ.

Cũng vô cùng thô bạo nâng tu vi của nàng lên Luyện Khí tầng 5.

Nhờ kinh mạch và nội thương hồi phục, tốc độ linh khí trong đan điền tiêu tán đã chậm lại rất nhiều.

Nhưng dù sao đan điền của nàng vẫn bị vỡ, giống như cái chậu bị thủng một lỗ, linh khí luôn rò rỉ ra ngoài từng chút một.

"Phải nghĩ cách giải quyết chuyện đan điền và linh căn mới được."

Lý Thanh Nhiên suy nghĩ trong lòng, tuy rằng tiền bối thần thông quảng đại, nhưng nàng không thể cái gì cũng làm phiền tiền bối.

Nếu tiền bối nguyện ý giúp đỡ nàng thì đó là chuyện của tiền bối, nàng không thể chủ động đòi hỏi tiền bối.

Nàng đã có ý tưởng cụ thể rồi, Thanh Vân Tông chắc chắn không thể dựa vào được.

Nàng phải đi tông môn khác, dù chỉ là tiểu tông môn cũng được.

Những tiểu tông môn đó cũng sẽ cất giữ một vài cổ tịch, có lẽ gặp may mắn có thể tìm được phương pháp chữa trị đan điền và linh căn. Nếu thực sự không tìm được, vậy thì rời khỏi giới tu tiên, tìm một nơi sơn thanh thủy tú ẩn cư, từ từ thu thập manh mối của kẻ thù, hoặc dứt khoát về Nam Triều quốc làm nữ tướng.

Còn về việc tìm mấy sư huynh của nàng để báo thù...

Lý Thanh Nhiên chưa từng nghĩ tới.

Trước đây nàng đã không phải đối thủ của mấy vị sư huynh kia, bây giờ nàng lại càng không có cơ hội thắng.

Thật sự là rất hèn yếu, nhưng quy luật sinh tồn của giới tu chân vốn dĩ là như vậy.

Trước kia nàng đã không muốn sống nữa, thế nào cũng không sao cả.

Nhưng hiện tại nàng muốn sống lâu thêm một chút, sống đến ngày vị tiền bối kia bận xong mọi việc, nguyện ý lộ diện gặp nàng một lần, dù chỉ là nói với nàng một câu thôi cũng được.

Nàng thật sự rất muốn đích thân nói với tiền bối một tiếng cảm ơn.

"Không đúng! Chẳng phải nói Lý Thanh Nhiên bị ném vào một căn nhà tranh sao?"

Tống Hiểu Hiểu nhìn căn nhà đá dưới chân núi, mày nhíu chặt.

Thị lực của tu sĩ cực tốt, nàng ta nhìn ra được căn nhà đá này mới được xây, vậy có nghĩa là có người đang giúp đỡ Lý Thanh Nhiên.

Nhưng, người giúp đỡ Lý Thanh Nhiên là ai?

Mấy vị đệ tử thân truyền của Xích Tiêu Phong kia sao?

Không phải là không có khả năng này...

Tuy rằng Mộc Bạch Sương nói mấy vị kia đều hận Lý Thanh Nhiên thấu xương, nhưng nhỡ đâu bọn họ niệm tình cũ, vẫn cho Lý Thanh Nhiên chút chiếu cố thì sao?

Vậy nếu nàng ta giết Lý Thanh Nhiên chẳng phải là đối đầu với mấy vị thân truyền kia sao?

Nhưng cơ hội lấy được Trúc Cơ đan nàng ta cũng không muốn từ bỏ.

Tống Hiểu Hiểu suy đi tính lại, quyết định trước tiên thăm dò một chút.

Cũng xem thử mấy vị kia có lưu lại thủ đoạn gì gần nơi ở của Lý Thanh Nhiên hay không.

Thế là nàng ta lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây hồng hương dài nửa trượng.

Hương này tên là "Cuồng Thú Dẫn", mùi hương của nó lan truyền trên phạm vi cực rộng, khó bị tu sĩ phát hiện, nhưng lại có thể hấp dẫn yêu thú có khứu giác nhạy bén. Bình thường thứ này dùng để dẫn dụ yêu thú khi vây săn, nhưng trong một số trường hợp cũng có thể làm công cụ giết người.

Vốn dĩ nàng ta định xông vào nhà tranh đâm chết Lý Thanh Nhiên, sau đó ném xác vào núi cho yêu thú ăn, như vậy là sạch sẽ nhất. Nhưng hiện tại kế hoạch có thay đổi, nàng ta không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể sử dụng "Cuồng Thú Dẫn" mượn thú giết người, mặc dù việc "Cuồng Thú Dẫn" gây ra bạo động của yêu thú có khả năng gây chú ý cho tông môn.

"Lý Thanh Nhiên, tường đổ mọi người đẩy, ngươi cũng đừng trách ta."

Tống Hiểu Hiểu châm hồng hương, búng ngón tay một cái.

Hồng hương bay vút ra, rơi xuống một gốc cây gần căn nhà.

Làm xong tất cả, nàng ta nhanh chóng bố trí một pháp trận ẩn giấu khí tức.

Để phòng ngừa lát nữa sẽ có một cuộc bạo động yêu thú quy mô nhỏ, khó tránh khỏi việc xuất hiện vài nhân vật hung ác, có pháp trận này mới có thể bảo đảm an toàn cho nàng ta.

Tiếp theo là trốn trong bóng tối xem kịch hay thôi.

Yêu thú từ lúc ngửi thấy mùi đến khi tụ tập cần một khoảng thời gian nhất định.

Mà thiếu nữ đang ngủ say trong nhà đá vẫn không hề hay biết gì về nguy hiểm sắp ập đến.

...

5 giờ sáng.

Ngoài kia, chân trời đã hửng lên một vệt sáng mờ ảo.

Trần Hoài An cũng sắp lên đến đỉnh núi.

Chỉ là tình trạng của hắn hiện giờ không tốt lắm. Trên Thái Sơn gió lớn, nhiệt độ cũng thấp, rất nhiều du khách ở lưng chừng núi còn nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng khi gần đến đỉnh núi thì mồ hôi trên người đã bị gió lạnh thổi khô, bọn họ bắt đầu cảm thấy lạnh, muốn làm cho cơ thể nóng lên thì phải tăng nhanh bước chân hoặc đến quán cơm bên cạnh đường núi kiếm chút cháo nóng húp.

Nhưng Trần Hoài An không giống vậy.

Mặt hắn trắng bệch, toàn thân trên dưới đều bị mồ hôi thấm ướt, mỗi bước đi đều xiêu vẹo như sắp ngã, còn có mồ hôi từ góc áo sũng nước nhỏ xuống.

Đây là đau đớn.

Trên đường đi, hắn chỉ ăn hai mẩu bánh mì, còn lại thì uống nước, uống liên tục.

Có điều, bước chân của hắn tuy loạng choạng, nhưng mỗi bước đặt xuống đều rất kiên định, không còn xiêu vẹo nữa.

Lưng hắn rất thẳng, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước, ánh sáng trong mắt khiến hắn trông như một người hành hương.

"Anh à, để em cõng anh lên đi? Đừng leo nữa!" Trương Duệ sắp khóc đến nơi rồi, trải nghiệm tối nay hắn ta có thể nhớ cả đời. Hắn ta tận mắt chứng kiến một người bệnh chân mọc đầy u thịt nhẫn nhịn đau đớn tột cùng, từng bước từng bước không ngừng nghỉ leo lên những bậc đá kia.