Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn ngạc nhiên nhìn ký hiệu kỳ lạ, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì một cơn gió lạnh thổi qua, làm những ánh nến đỏ trên sân thượng dao động dữ dội.

Dưới chân hắn, con búp bê vải cũ nát lặng lẽ nằm chẳng biết tựa bao giờ. Nhưng đôi mắt làm từ cúc áo đen lại trống rỗng, tựa như đang nhìn chằm chằm vào hắn, không chút di dời.

Trương Vũ cố gắng nhớ lại, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng càng nghĩ, đầu hắn càng đau như búa bổ, những ký ức rời rạc va chạm, như muốn xé toạc ý thức của hắn.

Không gian xung quanh trở nên âm u, lạnh lẽo lạ thường. Trương Vũ thấy đầu óc quay cuồng, đến mức không nhận ra mình rời sân thượng từ lúc nào.

Trước cửa căn phòng thuê của mình.

Khi tỉnh lại, Trương Vũ đã đứng trước căn phòng nhỏ nơi hắn sống. Ánh mắt hắn lướt qua một tờ giấy đòi tiền thuê nhà dán chặt trên cửa.

Đẩy cửa bước vào, căn phòng hiện ra trước mắt chỉ có duy nhất một chiếc giường cũ và một cái bàn ọp ẹp.

"Đây là nhà của ta sao?"

Toàn thân hắn mồ hôi ướt đẫm, cảm giác nóng bức khó chịu khiến da dính nhớp nháp. Trương Vũ tìm kiếm điều khiển điều hòa, nhưng lập tức nhớ ra – căn phòng này làm gì có điều hòa.

Hắn định đi tắm để làm dịu cơ thể, nhưng khi mở vòi nước, chỉ nghe tiếng rít khô khốc của không khí. Nước cũng đã bị cắt.

Không còn cách nào, hắn đành ngã người xuống chiếc giường cũ, ánh mắt lướt qua những mảng tường loang lổ.

"Cái chốn rách nát này..."

"Dù cho thật sự có Tiên Nhân thì sao? Sống như thế này còn chẳng bằng không có Tiên Nhân!"

Những mảnh ký ức ùa về

Trên tường phía sau bàn làm việc là hàng loạt giấy khen được dán kín. Từ lớp một đến lớp chín, từng tờ giấy đều ghi rõ: "Học sinh xuất sắc", "Hạng nhất toàn trường".

Ký ức tràn về, Trương Vũ nhớ lại rằng nguyên thân trước kia từng là một học sinh chăm chỉ, từ nhỏ đến lớn luôn đạt thành tích ưu tú, được mọi người ngưỡng mộ.

"Hóa ra ta từng là học bá..."

Những thông tin từ ký ức ùa về rõ ràng hơn:

Trong hệ thống giáo dục ở Côn Khư, thi đỗ đại học danh tiếng sẽ giúp hắn có cơ hội Trúc Cơ, mở ra con đường tu tiên.

Gia nhập một đại tông môn, hắn có thể đạt đến Kết Đan, leo lên các tầng cao hơn trong Côn Khư.

Và nếu thành công, hắn sẽ thoát khỏi tầng lớp nghèo khổ, tận hưởng các phúc lợi cao cấp từ Tiên đạo kỹ thuật, kéo dài tuổi thọ đến hàng trăm năm.

Nghĩ đến viễn cảnh đó, ánh mắt Trương Vũ sáng lên. "Đây chính là cơ hội để thay đổi số phận."

Nhưng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

"Alo?"

"Ngài Trương Vũ, ngài đã quá hạn thanh toán khoản vay 3 ngày. Xin hãy trả tiền ngay để tránh ảnh hưởng đến hồ sơ tín dụng..."

Cúp điện thoại, Trương Vũ mở hòm thư trên điện thoại. Lập tức, hàng loạt tin nhắn thúc nợ hiện lên. Màn hình dày đặc những dòng chữ cảnh báo, từng con số nợ khiến hắn lạnh cả người.

Ký ức của nguyên thân lại ùa về, rõ ràng hơn bao giờ hết:

Nguyên thân bắt đầu vay tiền từ trước khi vào trung học phổ thông. Hắn vay để học bù, để mua tài liệu, để theo kịp bạn bè. Sau khi nhập học tại Tung Dương, áp lực ngày càng lớn. Để cạnh tranh, hắn tiếp tục vay thêm, không ngừng nạp tiền mua thuốc bổ, thuê linh căn, cưỡng ép bản thân khai thác tiềm lực.

Nhưng hậu quả là, tiềm lực của nguyên thân dần bị bào mòn, nợ nần thì chồng chất, và cuối cùng, mẹ hắn cũng bỏ đi vì không thể chịu nổi áp lực.

Tổng nợ: hơn 700.000 tệ. (~2,5 tỷ :))) )

Số dư tài khoản: 50 tệ.

"Đệt... Bảy trăm ngàn?!"

Trương Vũ nện mạnh một quyền xuống giường, cảm giác tức giận lẫn bất lực dâng trào.

"Hơn bảy trăm ngàn! Ngay cả một thiên chi kiêu tử vừa tốt nghiệp trung học cũng không trả nổi số nợ này, chứ đừng nói đến ta! Tên nguyên thân này đúng là tự đào hố chôn mình."

"Giờ hắn chết rồi, để lại cho ta cái đống hỗn độn này?!"

Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối.

Trương Vũ nhấn công tắc đèn vài lần, nhưng chẳng có gì xảy ra. Nhìn qua hàng xóm xung quanh, hắn xác nhận một điều – điện cũng đã bị cắt.

Hắn cười khổ: "Cái chốn rách nát này..."

"Giá mà sáng mai tỉnh lại, ta có thể trở về thế giới cũ..."

Trong bóng tối, những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng xoay quanh trong đầu hắn.

Cuối cùng, Trương Vũ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Trên lòng bàn tay hắn, ký hiệu trong suốt đã bị màu đen lấp đầy một phần mười."