Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trương Vũ liếc nhìn, trong đầu liền xuất hiện ký ức quen thuộc: “Chu Thiên Dực.”
Chu Thiên Dực là người Trương Vũ quen biết từ ngày đầu nhập học. Hai người thường cùng nhau ăn cơm và học nhóm, nhờ đó mà trở thành bạn bè.
Dù mối quan hệ không quá sâu sắc, nhưng cũng có thể coi là thân thiết trong một chừng mực nào đó.
Lúc này, ký ức về Chu Thiên Dực ùa về, Trương Vũ bất giác nhớ đến xếp hạng của đối phương.
“Xếp hạng 25 toàn khối, đủ tiêu chuẩn để ngồi cùng bàn ăn cơm với ta... Khoan đã? Sao ta lại có cái kiểu tư duy kỳ thị như vậy chứ?”
Hắn giật mình nhận ra, ký ức từ kiếp trước dường như đang ảnh hưởng đến bản thân, khiến hắn ngày càng coi trọng thành tích xếp hạng trong trường.
Trở lại hiện tại, nghe Chu Thiên Dực hỏi thăm, Trương Vũ gật đầu đáp:
“Ừ, hắn muốn bán cho ta Thần Tượng Lực.”
"Ngươi lại không mua?" Chu Thiên Dực nghe vậy liền há hốc mồm, tặc lưỡi một tiếng, nói: "Tiểu tử ngươi không sợ lão Vương “chỉnh” ngươi sao?"
"Chỉnh ta?" Trương Vũ nhíu mày, đáp: "Không mua thuốc thôi mà, không đến mức ấy đâu."
Chu Thiên Dực lắc đầu, vẻ mặt bí hiểm: "Haizz, ngươi có muốn nghe một câu chuyện bát quái về lão Vương không?" (bát quái trong thất tao bát quái, có thể hiểu là tin đồn)
"Quên đi, ta không hứng thú với mấy chuyện bát quái."
Trương Vũ xoay người, đi về phía một thiết bị luyện tập gần đó, định làm quen với cơ thể và chương trình học thể dục hiện tại. Nhưng giọng Chu Thiên Dực vẫn đều đều vang lên phía sau:
"Có giáo viên từng oán giận rằng Vương Hải ở phòng làm việc sát vách ‘gây chuyện’, chuyện gì thì ta không biết. Nhưng đến mức nứt cả CMN trần nhà."
Bước chân Trương Vũ hơi khựng lại. Hắn không phải người hay tò mò, nhưng nghe đến chuyện này thì không thể không muốn biết thêm.
"Nghe nói, lão Vương giải thích là không có chuyện đó, âm thanh ầm ầm kia chỉ là do hắn giáo huấn học sinh không nghe lời thôi."
"Ta còn hỏi mấy học sinh khóa trước, hóa ra Vương Hải từ lâu đã có thói quen phạt học sinh. Đặc biệt là những đứa nào vừa học kém vừa không chịu mua thuốc, thường xuyên bị hắn bắt nạt."
"Nghe nói vài năm trước, còn có một học sinh bị hắn ép đến mức nhảy lầu."
Nghe đến hai chữ "nhảy lầu," ánh mắt Trương Vũ bỗng trở nên sắc lạnh:
"Con hàng Vương Hải như vậy vẫn không ai quản sao?"
Chu Thiên Dực nhún vai, hạ giọng:
"Lão Vương là vương bài của trung học phổ thông Tung Dương. Dạy học thì khỏi bàn, hắn từng giúp ba học sinh đạt cường độ thân thể đứng đầu toàn thành phố. Nghe đồn sau lưng hắn còn có quan hệ với các đại tông môn và những phòng thí nghiệm dược phẩm."
"Thành tích hắn tốt như vậy, dù trường học muốn đuổi hắn cũng khó. Phụ huynh và học sinh còn phải cầu cạnh hắn để mua thuốc tăng cường. Ngươi nghĩ xem, ai dám đụng đến hắn?"
Chu Thiên Dực nói đến đây, liếc nhìn Trương Vũ một cách nghiêm túc:
"Nếu ngươi cứ tiếp tục không mua thuốc, thành tích lại không lên nổi, chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị hắn chỉnh."
Lời này khiến Trương Vũ trầm mặc. Chu Thiên Dực, thấy hắn không nói gì, hiếu kỳ hỏi:
"Ta nói thật... trước đây ngươi tiêm thuốc cũng không ít, sao giờ lại không mua? Không lẽ... ngươi hết tiền rồi? Muốn ta cho mượn không?"
Thấy ánh mắt chân thành của đối phương, Trương Vũ cười bất đắc dĩ: "Không cần."
"Không cần thật?" Chu Thiên Dực vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đề nghị thêm: "Nếu không thì ngươi tiêm tạm vài mũi của ta hôm nay đi?"
Trương Vũ lắc đầu nguầy nguậy, liên tục từ chối. Hắn biết, cơ thể mình hiện giờ yếu ớt đến mức chỉ cần thêm vài mũi thuốc nữa là có thể xảy ra chuyện lớn.
Theo ký ức kiếp trước, hắn biết rõ trên đời này có không ít người vì sử dụng thuốc quá liều mà dẫn đến thương tật, thậm chí mất mạng. Ngay tại trường trung học phổ thông Tung Dương, mỗi năm đều có vài học sinh bị thương nặng vì tiêm thuốc quá mức.
Nhưng dù vậy, vì mộng tưởng về cường độ thân thể và khả năng đột phá cảnh giới, học sinh vẫn không ngừng nối đuôi nhau sử dụng thuốc.
Đối với Trương Vũ, thân thể này vốn đã xuất hiện dấu hiệu quá tải từ đầu tuần. Thêm vào đó, nguyên thân trước khi mất còn để lại món nợ khổng lồ hơn bảy trăm ngàn và một cơ thể kiệt quệ, khiến hắn chỉ biết âm thầm ai thán trong lòng.
Ngay khi hai người đang khe khẽ trò chuyện, một ánh mắt sắc lạnh đột nhiên quét tới. Giọng nói đầy quyền uy của Vương Hải vang lên:
"Đang giờ thể dục, không được nói chuyện riêng!"
Trương Vũ và Chu Thiên Dực lập tức im lặng, mỗi người vội vã bắt đầu luyện tập.
Trương Vũ bước tới một quả đại thiết cầu đặt gần đó. Hắn hít sâu một hơi, cơ bắp toàn thân căng lên, sau đó dồn sức nhấc bổng quả cầu nặng 100 kilogram lên khỏi mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, cơ bắp trên người hắn co lại, rồi lại bành trướng, phát lực mạnh mẽ. Quả thiết cầu nặng nề giờ đây trông như một món đồ chơi, bị hắn dễ dàng xoay tròn, nâng lên, đặt xuống theo ý muốn.