Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lúc này, Trần Minh đã về đến ký túc xá.
Còn về lời thách đấu của khoa Chế thẻ Chiến đấu, cứ quẳng cho Lâm Tuyền lo.
Cậu vừa xem qua thông tin, cậu bạn họ Chu này còn chưa tốt nghiệp đã là Chế Thẻ Sư Hai Sao, năng lực chế thẻ cực mạnh, xếp hạng thứ sáu trong chuyên ngành át chủ bài của khoa. Cậu ta thỉnh thoảng cũng tham gia các lớp tự chọn của khoa R&D, ngoài việc chế thẻ chính còn hay mày mò nghiên cứu, vì vậy cũng sở hữu những tấm thẻ của riêng mình.
Còn cậu thì sao?
Chế Thẻ Sư Một Sao, vẫn đang trong diện thi lại.
Đánh đấm kiểu gì?
Thôi thì tu luyện tiếp vậy.
Thế là, Trần Minh lại một lần nữa lao vào tu luyện chế thẻ.
Tuy nhiên, ai mà ngờ, Lâm Tuyền lại không có mặt. Nghe nói sau buổi bảo vệ đồ án, cậu ta đã về nhà và đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, không biết đang bận bịu gì.
"Hừm…"
"Lâm Tuyền không có đây, nhưng mấy vị top đầu khoa R&D chắc cũng gánh được thôi."
Trần Minh thầm nghĩ.
Dù sao thì, đây là trận so tài chế thẻ của chuyên ngành R&D, chỉ được dùng thẻ bài do chính mình làm ra.
Mấy vị top đầu khoa R&D các người, mang tiếng là là dân chuyên, lẽ nào lại sợ một cậu bạn họ Chu chỉ mới học qua lớp tự chọn R&D thôi sao?
Cậu nghĩ vậy.
Thế là, Trần Minh lại bắt đầu chế thẻ, chìm đắm trong tu luyện.
Một tấm…
Hai tấm…
…
Dù không chế thẻ thành công, nhưng tinh thần lực của cậu vẫn đang tăng vọt.
Cái cảm giác đó, thật khiến người ta mê mẩn.
Việc chế tạo Thẻ Mũi Băng Hình Cung của cậu cũng ngày càng thành thạo. Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, cậu đã vô thức hạ bút thành công nét cuối cùng.
Xoẹt!
Đường vân đã khép kín.
Trần Minh bừng tỉnh khỏi cơn mê, vậy mà lại chế tạo thành công rồi?!
Cái cảm giác này…
Lúc này, cậu còn chưa kịp tận hưởng thành quả sau bao gian khổ, đã thấy một vệt sáng mờ ảo lóe lên, toàn bộ màu nền của tấm thẻ bỗng hóa thành màu tím.
???
Trần Minh dụi dụi mắt, giật mình tỉnh hẳn.
Màu tím?
Thẻ Tuyệt phẩm?!
Cậu cảm thấy có chút không thể tin nổi. Tấm Thẻ Mũi Băng Hình Cung vốn có thể đã thất bại này, vậy mà lại lột xác thành một tấm Thẻ Tuyệt phẩm màu tím chưa từng thấy bao giờ!
"Mình vậy mà lại chế tạo ra Thẻ Tuyệt phẩm!"
Trần Minh kích động.
Thẻ Bắn 3 Mũi Băng + đường vân tia chớp, đã biến thành Thẻ Mũi Băng Hình Cung.
Thẻ Mũi Băng Hình Cung + đường vân tia chớp, vậy mà lại một lần nữa lột xác!
Cái này…
Nếu thật sự khả thi…
Lòng Trần Minh nổi sóng cuộn trào, nóng lòng muốn thử nghiệm ngay.
…
Lúc này, vì chuyện thách đấu chuyên ngành, mấy sinh viên top đầu khoa R&D đang tụ tập lại một chỗ.
"Ai đi đây?"
"Tôi thì không đi đâu. Cái kiểu này làm ơn mắc oán, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, tôi cũng tìm được việc rồi, không muốn tự rước họa vào thân."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi thì không ngại, nhưng chuyện này, đáng ra phải là Lâm Tuyền ra mặt chứ!"
"Lâm Tuyền không có ở đây."
"Thế còn Trần Minh? Chuyện này vốn là do cậu ta gây ra mà."
"Cậu ta cũng vì trung tâm R&D thôi."
"Phét! Hắn chỉ muốn chơi trội thôi chứ gì! Sắp tốt nghiệp rồi, nhịn một chút là xong, bày đặt lắm chuyện!"
"Lần này chẳng phải cũng là cơ hội tốt để chơi trội sao? Cái lũ khoa Chế thẻ đó dù có khả năng R&D thì cũng chỉ là nghiệp dư, làm sao so với dân chuyên chúng ta được."
"Lý thuyết là thế, nhưng cậu quên mất một điều rồi."
"Gì cơ?"
"Chu Chính Viễn là thiên tài thật sự, nằm trong top 10 toàn trường. Cậu ta dễ dàng thi vào chuyên ngành át chủ bài của Học viện, còn chúng ta chỉ là bị điều phối sang khoa R&D thôi. Người ta dù là dân nghiệp dư, có khi cũng chẳng yếu đâu."
Một câu nói, cả bọn bỗng chốc im bặt.
Thôi bỏ đi.
Cứ coi như không biết chuyện này là xong. Tên Lâm Tuyền về nhà bế quan được, thì bọn này cũng "bốc hơi" tạm thời được.
…
Lúc này, tại trung tâm R&D.
Lưu Tiểu Phong và những người khác đang tập luyện, thì một đám sinh viên đột nhiên ùn ùn kéo đến.
"Lại đến gây sự nữa à?!"
Lưu Tiểu Phong ngẩng đầu.
"Đương nhiên là không."
Người sinh viên đứng giữa ngẩng đầu, "Tôi không phải đầu gấu, cũng không thích bắt nạt người khác, càng không giống cái thằng đần Trương Vân Thiên mà tìm đến gây chuyện với các cậu. Tôi chỉ đơn thuần đến thách đấu thôi."
"Cậu là Chu Chính Viễn?"
Sắc mặt Lưu Tiểu Phong khẽ biến.
"Phải."
Chu Chính Viễn khẽ gật đầu, vẫn bình thản lấy ra một phong thư, "Tôi hỏi các cậu lần cuối cùng, thách đấu chuyên ngành, các cậu có dám nhận không?"
"Ơ…"
Lưu Tiểu Phong và những người khác nhìn nhau. Mấy tay to đều lặn mất tăm, chuyện này có đến lượt lũ cá mặn bọn họ quyết định sao?
"Sao nào, khoa R&D ngay cả một người đứng ra làm chủ cũng không có à?"
"Đây là so tài chế thẻ R&D đấy!"
"Thách đấu của chính chuyên ngành mình mà các cậu cũng không dám nhận sao?"
"Thôi, không quan trọng."
Chu Chính Viễn liếc nhìn bọn họ, "Các cậu đều là Chế Thẻ Sư Một Sao, tôi cũng không bắt nạt các cậu. Vậy đi, để công bằng hơn một chút, tôi một mình thách đấu tất cả các cậu thì sao?"
Cái gì?!
Lưu Tiểu Phong và những người khác đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.
"Tôi thấy cái trung tâm R&D của các cậu…"
"Hừm…"
"Cả hai mươi bảy người các cậu, cùng lên luôn đi. Nếu các cậu có thể đánh bại tôi trong trận so tài chế thẻ R&D, thì cũng coi như các cậu đã thắng trận thách đấu chuyên ngành này, thế nào?"
Chu Chính Viễn bình thản nói.
"Anh Chu!"
Mấy người bên cạnh cậu ta sắc mặt đại biến.
Đùa cái gì vậy!
Cái gọi là so tài chế thẻ chính là dùng thẻ bài do mình chế tạo để đối đầu cho đến khi đánh bại đối phương. Đây là cuộc đấu được thiết kế riêng cho một chọi một!
Một chọi hai mươi bảy?
Đúng là tự tìm cái chết!
Mỗi người một tấm thẻ cũng đủ dìm chết anh rồi!
Hơn nữa, anh Chu còn phải tuân thủ quy tắc của khoa R&D, chỉ được dùng thẻ bài do chính mình nghiên cứu, thế này thì đánh đấm kiểu gì?
"Chu Chính Viễn!"
Lưu Tiểu Phong giận dữ, "Cậu biết mình đang nói cái gì không?!"
Sỉ nhục.
Đây là sự sỉ nhục trắng trợn! Chu Chính Viễn cậu có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người! Mà bây giờ, trên địa bàn của chuyên ngành R&D, dùng hình thức thách đấu của khoa R&D, lại còn dám kiêu ngạo đến thế!
"Các cậu cứ nói là được hay không đi."
Chu Chính Viễn lắc đầu, "Thời gian của tôi quý báu lắm. Nếu các cậu đồng ý, có thể bắt đầu ngay bây giờ. Về phía nhà trường… ừm, có camera giám sát làm chứng cũng không thành vấn đề."
"Được thôi!"
Các sinh viên tức giận.
Kiêu ngạo lắm hả!
Vậy thì để ngươi phải hối hận!
Thế là, một trận so tài chế thẻ khó tin đã diễn ra, các sinh viên xung quanh nhìn nhau.
"So tài chế thẻ ư?"
"Một chọi hai mươi bảy á?"
"Ngông vậy sao?"
"Chứ sao? Nhưng thời đại này, ngông cuồng là đặc quyền của kẻ mạnh."
Có người đầy vẻ ngưỡng mộ.
Dù sao thì, thời đại này, muốn ngông cuồng thì phải có vốn. Không có thực lực mà còn ngông cuồng, thật sự sẽ bị đánh chết đấy.
Thế là, các sinh viên dãn ra nhường chỗ.
"Bắt đầu đi."
Chu Chính Viễn rút ra một tấm thẻ.
"Lên!"
Các sinh viên khoa R&D giận dữ ra tay.
Vút! Vút!
Từng tấm thẻ bài nở rộ trên không trung, từng luồng năng lượng nguyên tố va đập, các loại thẻ bài khác nhau phát huy hiệu quả, cùng nhau tấn công về phía Chu Chính Viễn.
Ánh sáng ngập trời.
Trông thật hùng vĩ.
Và lúc này, Chu Chính Viễn kích hoạt tấm thẻ trong tay.
Ong—
Ánh sáng xanh lam lấp lánh, biến thành một thanh quang kiếm màu tím trước mặt Chu Chính Viễn. Giây tiếp theo, quang kiếm bay vút, hóa thành từng vệt tàn ảnh xuyên không.
Các đòn tấn công của khoa R&D còn chưa kịp giáng xuống đã bị đánh tan tác từng cái một!
Lần lượt tiêu tán.
Vút! Vút!
Từng vệt sáng xuyên qua.
Những đòn tấn công từ thẻ bài vậy mà không phải đối thủ một chiêu của thanh quang kiếm này. Tựa như pháo hoa ngập trời, chúng tan biến trong chốc lát, và quang kiếm lại nhẹ nhàng trở về tay Chu Chính Viễn.
Lúc này, quang kiếm càn quét, các sinh viên khoa R&D cũng lần lượt ngã xuống, vậy mà ngay cả cơ hội rút ra tấm thẻ thứ hai cũng không có.
Tấm thẻ đó…
Bọn họ nhận ra rồi.
Đó là một tấm Thẻ Vũ khí tiến giai Hai Sao!
Thẻ Vũ khí, một loại thẻ trang bị. Nó được chế tạo thông qua công thức đường vân cao cấp đặc biệt, sau khi kích hoạt có thể ngưng tụ ra vũ khí được hóa năng lượng với mật độ cao.
Thời gian duy trì lâu, độ cứng cao.
Đây là một trong những tấm thẻ cốt lõi mà các Võ Trang Giả bắt buộc phải có.
Tấm thẻ do chính Chu Chính Viễn tự nghiên cứu phát triển vậy mà lại đạt đến trình độ này.
"Kết thúc rồi ư?"
"Nhanh thật!"
"Đây là thẻ tự nghiên cứu đấy..."
Các sinh viên lòng run rẩy.
Đây chính là "đẳng cấp" của thiên tài sao?
Tôi nghiệp dư chơi chơi, có khi cũng mạnh hơn cả các người chuyên nghiệp nữa.
"Chỉ có thế thôi à?"
Chu Chính Viễn rõ ràng có chút thất vọng.
Xem ra, cả khoa R&D này cũng chỉ có mỗi Trần Minh và Lâm Tuyền là tàm tạm.
Tuy nhiên, ngay lúc này, hắn đột ngột ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt. Mùi này... rất thơm... Trong mơ hồ, hắn dường như quay về thời thơ ấu, nhớ lại mùi sữa thơm lừng đầy hoài niệm…
Khoan đã…
Không đúng!
Đây là cái Thẻ Hỏa Cầu Vị Trái Cây kia!