Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Nghe nói chưa, thiên tài Phương Mặc đã trở thành phế nhân rồi.”
“Thật hay giả vậy?”
“Còn có thể giả được sao, đây là tin từ Phương Gia truyền ra đấy.”
“Nhị thiếu gia Phương Long của Phương Gia ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi, trực tiếp phế đi Phương Mặc, thật sự không chút nể nang tình huynh đệ.”
“Ây, câu nói này của ngươi ta không dám đồng tình, người không vì mình trời tru đất diệt. Việc bái nhập Thiên Kiếm Tông là cơ hội một bước lên trời, đổi lại là ta, ta cũng sẽ liều mạng, quản hắn có phải là huynh đệ ruột thịt hay không.”
“Haiz, thật đáng tiếc…”
……
Phương Gia.
“Tam thiếu gia, không phải người vẫn luôn nghĩ đến cô nha hoàn thân cận của Phương Mặc sao, bây giờ chính là một cơ hội đấy.”
Người nói là một thiếu niên tên Phương Hùng, mặt đầy thịt mỡ, ánh mắt dâm đãng.
Đối diện hắn là tam thiếu gia của Phương Gia, Phương Bằng.
Sắc mặt Phương Bằng trắng bệch, ánh mắt phù phiếm, rõ ràng là do chìm đắm trong tửu sắc lâu ngày.
“Mau nói xem là cơ hội gì??”
Trước đây Phương Bằng vì trêu ghẹo Nguyệt Nhi mà đã bị Phương Mặc dạy dỗ không ít lần.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến dung mạo đáng yêu, tinh xảo và thân hình đang tuổi trổ mã của Nguyệt Nhi, Phương Bằng lại không kìm được mà máu nóng sôi trào.
Phương Hùng nheo đôi mắt lại, nói: “Tam thiếu gia, người có thể trực tiếp đến tận cửa cướp người. Bây giờ Phương Mặc đã là phế nhân rồi, hắn không thể ngăn cản được đâu.”
Phương Bằng nghe xong liền tát cho hắn một cái thật mạnh,
Phương Hùng ôm mặt, vẻ mặt vô tội nhìn Phương Bằng.
“Trong đầu ngươi chứa toàn phân à! Phương Mặc vừa mới bị phế, ta là đệ đệ mà lại trực tiếp đến cửa cướp nha hoàn thân cận của hắn? Chuyện này truyền ra ngoài ta còn mặt mũi nào mà ra đường? Làm sao mà lăn lộn ở Lạc Vân Thành này được? Hơn nữa, làm như vậy, con nha đầu Nguyệt Nhi kia chắc chắn sẽ sống chết không theo.”
“Nếu vậy, ta lại có một cách có thể khiến con nha đầu đó quy thuận, không biết tam thiếu gia có dám làm không?”
Trong đôi mắt ti hí của Phương Hùng lóe lên tia sáng nguy hiểm.
“Ồ? Nói nghe xem nào.”
“Tam thiếu gia, Phương Mặc đã bị phế, đối với gia tộc không còn bất kỳ giá trị nào nữa. Hơn nữa, xem phản ứng của gia chủ ngày hôm qua, có lẽ cũng đã từ bỏ hắn rồi.”
Phương Bằng nghe xong, gật đầu, nguyên do trong đó hắn hiểu rất rõ.
Thấy Phương Bằng gật đầu, Phương Hùng càng ra sức nói: “Tam thiếu gia, người có thể xử lý hắn…”
Phương Hùng làm một động tác cắt cổ.
Trong lòng Phương Bằng khẽ run lên, tuy Phương Mặc đã là phế nhân, nhưng việc giết huynh trưởng này…
Phương Hùng tiếp tục: “Con nha đầu Nguyệt Nhi kia chắc chắn sẽ đau lòng khôn xiết, thiếu gia không phải là có thể nhân lúc yếu lòng mà vào sao, hơn nữa Phương Mặc chết rồi, trong cả Phương Gia này con nha đầu đó không nơi nương tựa, cuối cùng chẳng phải cũng là vật trong túi của thiếu gia sao. Gương mặt đó, làn da đó… chậc chậc.”
Nói xong, Phương Hùng liền cười một cách dâm đãng.
Phương Bằng nghe xong, trong mắt cũng ánh lên vẻ dâm tà, lập tức nói một cách tàn nhẫn,
“Đây là một cách hay, còn có thể để cho người đại ca tốt của ta cống hiến giá trị cuối cùng. Nhưng làm thế nào để không ai hay biết?”
Phương Hùng ghé vào tai Phương Bằng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, người có thể làm thế này…”
……
Nguyệt Nhi thất thần bước đi trên phố, những ngày này thiếu gia ngày càng trầm mặc, cũng ngày càng gầy gò.
Nhưng nàng lại không có cách nào, trong lòng Nguyệt Nhi vô cùng đau khổ, nàng không muốn thiếu gia cứ tiếp tục như vậy nữa.
“A!”
Nàng chỉ mải nghĩ đến thiếu gia mà không nhìn đường, đụng phải người khác.
Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, đối phương là một lão đạo sĩ tóc bạc da mồi, tiên phong đạo cốt.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Nguyệt Nhi vội vàng xin lỗi.
“Không sao đâu tiểu cô nương, ta thấy tiểu cô nương tâm thần bất định, có phải đã gặp phải chuyện gì phiền lòng không?”
“Chuyện này…”
Nguyệt Nhi nhìn bộ dạng cao nhân đắc đạo của đối phương, có chút do dự.
Dường như nhìn thấu sự do dự của Nguyệt Nhi, lão đạo sĩ nói: “Lão đạo ta vân du tứ phương, thích nhất là giúp người khác giải quyết phiền não, tiểu cô nương đừng sợ, cứ nói ra đi.”
Thái độ quả quyết của lão đạo sĩ đã cho Nguyệt Nhi một niềm tin to lớn, nàng liền kể hết mọi chuyện ra.
“Ồ hô hô, lão đạo cứ tưởng chuyện gì to tát, thì ra là đan điền bị phế, không thể tu luyện.”
Nghe đạo sĩ nói vậy, mắt Nguyệt Nhi sáng lên, “Ngài có cách cứu thiếu gia sao?”
Lão đạo sĩ vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Thôi được, xem như tiểu cô nương đây có duyên với lão đạo, ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Nói xong, ông liền từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ,
“Đây là vô thượng thần đan do lão đạo luyện chế, ngươi về cho thiếu gia nhà ngươi uống vào, không quá nửa ngày sẽ có thể phục hồi.”
“Cái này…!”
Nguyệt Nhi có chút không dám tin mà nhận lấy hộp gấm, vui mừng khôn xiết.
Nàng trực tiếp quỳ xuống dập đầu ba cái, khi ngẩng đầu lên, đạo nhân kia đã không biết đi đâu mất.
Nguyệt Nhi thấy cảnh này, càng thêm chắc chắn rằng thiếu gia đã có hy vọng được cứu.
……
“Thiếu gia! Thiếu gia! Ta đã gặp được một vị cao nhân đắc đạo, người được cứu rồi!”
Bên ngoài, Nguyệt Nhi phấn khích la lớn, giọng nói tràn đầy niềm vui.
Phương Mặc nghe vậy, khẽ nhíu mày, ngồi dậy.
“Thiếu gia, người xem đây chính là thần đan có thể cứu người!”
Vừa vào phòng, Nguyệt Nhi đã lấy ra chiếc hộp gấm nhỏ.
Nghe xong lời kể của Nguyệt Nhi, Phương Mặc nhìn viên đan dược màu đỏ rực trong tay, có chút nghi hoặc.
Thật sự có cao nhân đắc đạo ư?
Hơn nữa còn cứu mình mà không cần báo đáp? Nguyệt Nhi có bị lừa không…
Nghĩ lại, không đòi bất kỳ báo đáp nào, thì có thể lừa được mình cái gì?
Trong lòng Phương Mặc cũng vô cùng khao khát được tu hành trở lại, hắn tự an ủi mình, cho dù không có hiệu quả, mình cũng không mất gì.
Nhỡ đâu là thật thì sao?
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Nguyệt Nhi, Phương Mặc mở miệng nuốt viên đan dược xuống.
Sau đó hắn xoa đầu Nguyệt Nhi, nói: “Nha đầu ngốc, những ngày này vất vả cho ngươi rồi.”
Đôi mắt Nguyệt Nhi cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Đột nhiên, sắc mặt Phương Mặc đại biến, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể bắt đầu cuồng bạo rối loạn, tim đập cực nhanh, một cảm giác ngạt thở mãnh liệt ập đến.
Vẻ mặt Phương Mặc trở nên dữ tợn đáng sợ, miệng há to nhưng không thể thở được.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Nguyệt Nhi luống cuống tay chân, “Chuyện gì thế này? Hu hu… Đây là chuyện gì vậy?! Thiếu gia, người đừng dọa Nguyệt Nhi?!”
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, thế giới trước mắt Phương Mặc đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ánh mắt Phương Mặc dần dần tan rã, không còn chút tri giác nào nữa.
Nhìn Phương Mặc nằm bất động trên mặt đất, Nguyệt Nhi run rẩy đưa tay lên mũi hắn…
“Thiếu gia!!”
Một tiếng kêu thảm thiết xé toạc bầu trời.